Bốn ngày trước, tại New York, trong căn hộ thuê của cô, hai người họ gần như vừa gặp mặt đã lập tức dính lấy nhau. Căn phòng tràn ngập sương mù, tiếng hít thở lần lượt quyện vào nhau. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ tắt dần, màn đêm từ từ kéo đến, nhưng dường như sức lực của anh lại mãi không cạn kiệt, lăn lộn cô hết lần này đến lần khác. Thân hình mảnh khảnh của cô bị uốn cong thành độ cung khó tin, sống lưng mỏng gầy của cô dường như sẽ bị anh nghiền nát trong giây tiếp theo.
Nam Yên chưa kịp trả lời thì xe đã dừng trước cổng nhà hát lớn của thành phố Nam.
Tề Nguyệt giống như con chim trong l*иg được thả bay, không đợi tài xế mở cửa mà đã bước xuống xe, Nam Yên đi chậm hơn vài bước, sau khi xuống xe, vô thức mà nhìn sang bên đường, ánh mắt chợt dừng lại.
Dừng lại ở chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường. Biển số xe chữ đen nền trắng, dãy số quen thuộc.
Kính chắn gió của chiếc xe chia thế giới thành hai phần, sáng sủa và tối tăm ——
Nhìn từ ngoài xe vào trong xe thì tối tăm mờ ảo;
Nhìn từ trong xe ra ngoài xe lại có thể nhận biết rõ ràng.
Trong xe rõ ràng nhất là giọng nữ quyến rũ từ trong xe truyền ra: "Chỉ đưa tôi đến đây thôi sao? Chẳng phải cậu ba Tề nên tỏ ra phong độ lịch thiệp, tiễn Phật Tổ về tận Tây Thiên, cùng tôi xem múa rồi đưa tôi về sao?"
Sau khi giọng nói vang lên, trong xe rơi vào sự im lặng chết chóc.
Hai đèn nháy lóe lên, áp suất thấp ngày càng lạnh lẽo, người trợ lý ngồi ở ghế phụ chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Tề, hình như cô chủ đang ở bên ngoài."
Hàng lông mi vẫn luôn lười biếng rũ xuống của Tề Duật Lễ lặng lẽ nhướng lên, ánh mắt lướt qua làn gió xuân se lạnh, rơi vào người Nam Yên đang đứng bên đường. Cô mặc áo khoác, hai tay buông thõng bên hông, rõ ràng nhìn vào trong xe người khác là hành vi bất lịch sự, nhưng ánh mắt cô lại lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác như cô đang bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống.
Giây tiếp theo, Tề Duật Lễ mở cửa xuống xe.
Ánh mắt Nam Yên lạnh lùng nhìn anh, vẻ mặt lạnh như băng.
Mà Tề Nguyệt đang quay lại tìm Nam Yên, thì vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa kích động: "Anh ba, sao anh lại ở đây?!" Chuyển mắt nhìn, nhìn vào người phụ nữ từ trong xe đi ra phía sau anh, cô ấy sững sờ: "Cô ta là?"
“Em tới xem biểu diễn sao?” Tề Duật Lễ liếc nhìn Tề Nguyệt, khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô ấy, anh mới nói: “Em và Hứa Lưu Sương đi xem biểu diễn đi.”
"Hả? Còn Nam Yên thì sao?"
“Cô ấy đi cùng anh.” Giọng nói Tề Duật Lễ như nhuốm đầy mưa gió, lạnh đến thấu xương.
Trong cả nhà họ Tề, Tề Nguyệt sợ nhất không phải là ông cụ Tề. Ông cụ có tức giận thì cũng chỉ mắng mỏ giáo huấn cô ấy bằng lời một hồi, sau đó ra lệnh cho cô ấy đi xem mấy buổi biểu diễn để vun đắp tình cảm mà thôi. Sự trừng phạt không hề đau khổ.
Cô ấy sợ nhất chính là Tề Duật Lễ, một khi anh nổi giận, chỉ riêng vẻ mặt lạnh lùng u ám đã đã khiến cô ấy run sợ rồi, chưa kể hình phạt sau đó: Cắt tiền tiêu vặt, bắt cô ấy ở nhà chép kinh, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài...
Tề Nguyệt liếc nhìn Hứa Lưu Sương, đối phương mỉm cười vui vẻ, lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy đã thân mật khoác tay Hứa Lưu Sương: "Đi thôi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi."
Khi Hứa Lưu Sương đang nghi ngờ bối rối thì bị Tề Nguyệt kéo đi.
Ở quảng trường bên ngoài nhà hát lớn, chỉ còn lại một chiếc xe và hai người.
Tề Duật Lễ vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Yên, anh lạnh nhạt mở miệng: "Theo anh trở về nhà cũ, hay là đến chỗ của anh?"
Tề Duật Lễ lớn hơn Nam Yên năm tuổi, khi anh đang oai phong tung hoành ở Phố Wall, thì Nam Yên đang cầm sách từ vựng mà học từ vựng. Cô không biết rằng người đàn ông đối diện mình là một huyền thoại của Phố Wall trong giới du học sinh. Cô chỉ biết là, hồi năm ba đại học, Tề Duật Lễ đã dùng số tiền mình kiếm được để mua một căn biệt thự ở giữa hồ, bốn phía đều là nước.
Cô là người phụ nữ đầu tiên sống trong đó, và cho đến nay, cũng là người phụ nữ duy nhất ngủ trên giường của anh.
Nam Yên thậm chí còn không thèm nâng mắt lên nhìn anh: "Em sẽ về nhà cũ với Tề Nguyệt."
Tề Duật Lễ: "Con bé sẽ tự quay về, anh và em đi chung."
Nam Yên cười lạnh: "Không cần, em và anh cũng không thân."
Tất nhiên là Tề Duật Lễ nghe hiểu đao kiếm ngầm giấu trong lời nói của cô, trong đôi mắt lạnh lùng của anh đột nhiên hiện lên ý cười, ngay sau đó, anh tiến lên một bước, đôi giày da màu đen của anh và mũi giày cao gót của cô nhẹ nhàng cọ vào nhau.
Giọng anh trầm khàn, hơi lạnh dọc theo cổ áo dường như thấm vào cả người cô, nhưng nội dung anh nói ra lại giống như dung nham bùng nổ, khiến cả người cô nóng bừng.
“Học thức, tầm nhìn, tài hoa, thậm chí là cả thân thể của em đều là do anh một tay nuôi lớn.” Môi mỏng của anh hơi cong lên: “Bây giờ em lại nói là chúng ta không thân sao?”