Chương 2

Tin tức Nam Yên trở về Trung Quốc rất bất ngờ.

Cô có công việc ổn định ở nước ngoài. Cô học tại Central Saint Martins, một trong bốn học viện thiết kế thời trang lớn nhất trên thế giới. Tại buổi trình diễn thời trang tốt nghiệp của Tuần lễ thời trang Luân Đôn, Nam Yên đã trở nên nổi tiếng với loạt trang phục có chủ đề "Trang Chu mộng điệp"*, được một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng quốc tế phát hiện và ký hợp đồng với studio của thương hiệu cô ấy, trở thành gương mặt Châu Á đầu tiên sau khi studio được thành lập.

*Trang Chu mộng điệp: là một thành ngữ trong tiếng Trung Quốc. Thành ngữ này có nghĩa là Trang Chu mơ thấy mình biến thành bướm, hay là bướm mơ thấy mình biến thành Trang Chu, về sau mượn nó để chỉ một giấc mơ kỳ diệu, hoặc dùng nó như một phép ẩn dụ cho những thay đổi bất thường của cuộc đời.

Theo lí thuyết thì tại thời điểm này, cô nên chiến đấu với các bản thảo thiết kế trong studio váy cưới ở Hoa Kỳ, hoặc suy nghĩ về việc sử dụng vải tuyn hay sa tanh mịn để tạo hiệu ứng tầng tầng lớp lớp cho váy cưới. Mà không phải là ở trong một căn hộ tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố Nam, và nói chuyện với Tề Nguyệt mà không bị chênh lệch múi giờ như thế này.

“Đã xảy ra chút chuyện.” Nam Yên bình tĩnh, chuyển đề tài: “Mấy giờ thì buổi diễn ba lê bắt đầu?”

"7 giờ tối, 6 giờ rưỡi em sẽ qua đón chị, đi xem buổi biểu diễn trước, sau khi buổi diễn kết thúc thì đi ăn tối." Tề Nguyệt sắp xếp lịch trình dày đặc, ăn nhậu chơi bời quả thực là thứ cô ấy am hiểu nhất trên đời. "Coi như là mở tiệc chào đón chị trở về, có được không?"

"Nghe em sắp xếp." Nam Yên cười nói.

Cúp điện thoại, đã là 3 giờ rưỡi chiều.

Cô đã trở về Trung Quốc được ba ngày, mặc dù quanh năm đều chạy đi khắp thế giới, nhưng cô vẫn không thể học được cách thích nghi với việc chênh lệch múi giờ. Vốn dĩ ngày đầu tiên về nước, Tề Nguyệt đã định tổ chức tiệc ăn mừng cô trở về, nhưng khi hạ cánh đã là buổi trưa, Nam Yên buồn ngủ quá nên bỏ dở bữa tiệc đón tiếp. Trước đây, cô chỉ mất hai ngày để điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình, nhưng gần đây có rất nhiều việc, cả đêm trằn trọc, khi sắp ngủ rồi thì giây sau lại tỉnh dậy, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Khi ngủ thϊếp đi thì trời đã gần sáng, lúc thức dậy thì trời đã chạng vạng.

Đầu xuân, thành phố Nam trời tối nhanh, mới 3 giờ rưỡi chiều mà sương mù đã dày đặc, bầu trời xám xịt.

Phòng tắm nằm trong phòng để đồ, Nam Yên tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo. Sau khi thay quần áo đi ra, cô tình cờ nhìn thấy một tin nhắn đến điện thoại di động của mình. Cô nhìn thoáng qua, thấy Tề Nguyệt nhắn là đã ở bãi đậu xe dưới tầng hầm nhà cô.

Sợ Tề Nguyệt đợi lâu, cũng sợ làm chậm trễ lịch trình của Tề Nguyệt sắp xếp, nên Nam Yên không trang điểm, trực tiếp đi xuống lầu.

[Đến rồi đây, em đậu xe ở bãi nào thế?]

[Chị đi ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy em luôn.]

Nam Yên không hề để ý mà khóa màn hình điện thoại lại.

Chỗ để xe mà ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy, không phải là chỗ để xe anh mua với giá cao sao?

Nam Yên có chỗ đậu xe riêng, anh cũng để xe ở chỗ đậu xe đó, thỉnh thoảng Tề Nguyệt đến đây cũng chiếm chỗ mà đậu, dùng rất thuận tiện.

Sau khi lên xe, ánh mắt Tề Nguyệt nóng như lửa, đảo qua đảo lại trên người Nam Yên. Cho dù cô ấy đã nhìn thấy vô số lần rồi, nhưng khi nhìn lại cô lần nữa thì vẫn sẽ kinh ngạc.

Tề Nguyệt: "Chị Yên, nếu mà em đẹp như chị, em nhất định sẽ không làm nhà thiết kế thời trang, mà dùng khuôn mặt của chị bước vào làng giải trí luôn."

Chiếc xe lên dốc, lái ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất, ánh sáng bên ngoài trở nên rõ ràng hơn, khi Tề Nguyệt thấy rõ thì lại càng kinh ngạc hơn. Thật sự có người, trang điểm nhẹ hay trang điểm đậm đều rất thích hợp.

Vẻ đẹp của Nam Yên được chia thành hai loại. Khuôn mặt của cô cực kỳ thu hút, đường nét và hình dáng đều không thể chê vào đâu được, đẹp đến mức ngay cả vẻ đẹp của mùa xuân cũng bị lu mờ.

Khi không trang điểm thì giống như gió xuân mưa phùn, khiến người ta trong lòng nhộn nhạo; một khi đã trang điểm, cho dù là trang điểm nhẹ, giữa hàng lông mi khẽ run cũng có cảm giác lặng lẽ mê hoặc.

Nhưng dù bây giờ cô không trang điểm, chỉ nhướng mày thôi cũng đủ để làm trái tim Tề Nguyệt tê dại.

"Chỉ dựa vào ngoại hình thôi thì không đủ để sống sót trong làng giải trí đâu." Còn phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất nữa.

“Còn phải dựa vào hậu trường nữa.” Tề Nguyệt hất cằm, như con thiên nga nhỏ kiêu ngạo: “Cái này thì chị có thể yên tâm, có hậu trường mạnh như anh ba, ai dám không nhường đường cho chị chứ?”

Giọng điệu kiêu ngạo tự mãn này, như thể cô ấy mới là hậu trường vậy.

"Nhắc đến anh ba, có phải là đã lâu rồi chị chưa gặp anh ấy đúng không?"

Đột nhiên, khi nghe câu hỏi này, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe của Nam Yên lại trở nên sâu thẳm.

Thật thì cũng không phải đã lâu không gặp nhau.

Cách lần trước gặp mặt, cũng chỉ có bốn ngày mà thôi.