Chương 1

Trong khoảnh khắc công tắc được ấn xuống, đèn trong phòng thay đồ lần lượt sáng lên.

Ánh sáng ấm áp lấp đầy, xóa tan không gian tối tăm trước mắt, ánh sáng mờ mờ phát ra từ tủ kính màu nâu nhạt, chiếu lên những trang sức xa xỉ. Trong phòng thay đồ, bầu không khí tràn ngập hơi thở sang trọng.

Nam Yên dựa vào bên cạnh cửa, mí mắt rũ xuống, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn lướt qua mọi thứ trong phòng để đồ.

Ba ngày trước, cô vừa trở về nước.

Phòng để đồ được chia làm hai phần, phần bên trái là của cô, rộng rãi, có treo vài bộ quần áo.

Đập vào mắt là một chiếc váy ngủ làm bằng vải tuyn, dưới ánh đèn trông gần như trong suốt; vừa đảo mắt thì thấy một chiếc sườn xám màu đen vĩnh cửu được chạm nổi tinh tế, đẹp đẽ, tầng tầng lớp lớp ở chính giữa, dài phết đất. Hình ảnh khi mặc thử lúc trước vẫn còn sống động trong tâm trí, trong gương phản chiếu bóng hình duyên dáng, quyến rũ, vòng eo con kiến, sợi dây kéo dài từ ngực, làn váy xẻ tà, bước chân dừng lại, xinh đẹp vô cùng.

Ở phía bên kia của phòng quần áo, tất cả các tủ quần áo, không có ngoại lệ, đều được sắp xếp theo màu từ sáng đến tối.

Bộ vest sẫm màu, áo sơ mi sáng màu, quanh năm lúc nào người đó cũng mặc như thế, khi thời tiết mùa đông lạnh giá thì cũng chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác cashmere cùng màu với bộ vest bên ngoài. Thật ra, vest chính là bài kiểm tra về dáng người của một người rõ nét nhất, nhưng anh lại có vai rộng eo thon, là dáng người móc treo đồ trời sinh, bộ âu phục vừa vặn càng tôn lên dáng người thon dài thẳng tắp của anh, toát ra khí chất lạnh lùng cấm dục.

Trong lúc mất tập trung, chiếc điện thoại di động sau lưng rung lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Nam Yên thu hồi ánh mắt, lười nhác mà từ từ đi đến bên giường, nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất lên.

Người gọi là Tề Nguyệt.

Sau khi bắt máy, Nam Yên nhấn nút mở loa, ngay sau đó, giọng nói lải nhải của cô ấy vang lên trong phòng.

Cô đi chân trần vào phòng để đồ, đầu ngón tay lướt qua chiếc sườn xám bắt mắt, chọn một chiếc váy bình thường, khi đang định mặc vào thì nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Tề Nguyệt.

"Mà này, lát nữa chị có đi xem múa ba lê với em không? Em có hai vé, vừa đủ để hai chúng ta đi xem." Khi cô ấy nói lời này, giọng điệu rất nhẹ nhàng bâng quơ, tốc độ rất nhanh, rất ngắn gọn.

Nhưng lại bị Nam Yên nắm thóp được: "Em thích xem múa ba lê từ khi nào thế?"

Tề Nguyệt im lặng vài giây, mơ hồ nói: "Đột nhiên muốn đi vun đắp cảm xúc chút thôi."

Nam Yên: "Ồ, vậy thì chị không đi đâu."

Tề Nguyệt vội vàng: "Đừng mà ——"

Nam Yên: "Rốt cuộc thì tại sao em lại muốn đi xem múa ba lê thế?"

Sau khi do dự một lúc, Tề Nguyệt vẫn thành thật thú nhận, giọng nói như cà tím dính sương muối, yếu ớt bất lực: "Lần trước bị ông cụ bắt quả tang lúc đang uống rượu, bị mắng một trận nên thân. Ông cụ bảo em phải tu thân dưỡng tính, lại còn khăng khăng bắt em phải đi xem múa ba lê."

Nam Yên hiểu quá rõ tính cách của ông cụ Tề, Nam Yên được gửi nuôi ở nhà họ Tề hơn hai mươi năm, ông cụ Tề đã coi cô như con cháu trong nhà. Dưới gối ông cụ Tề có rất nhiều con cháu, nhưng chỉ có Tề Nguyệt là cháu gái. Tuy nhiên, sức khỏe của cô ấy lại không tốt, người trong nhà đều nuông chiều cô ấy, chiều riết nên thành ra cô ấy có tính tình kiêu căng như hiện giờ —— Ông cụ Tề thích kiểu tính tình như Nam Yên, dịu dàng ngoan ngoãn uyển chuyển, nghi gia nghi thất. Mà Tề Nguyệt lại vô cùng hiếu động, không thích ngồi yên, chỉ thích ra ngoài tụ tập bạn bè, ăn nhậu chơi bời. Mỗi khi ông cụ Tề nghe được tin Tề Nguyệt ăn chơi đàn đúm bên ngoài, không có hình tượng tiểu thư khuê các, thì chắc chắn sẽ trách phạt cô ấy.

Trong ống nghe truyền tới tiếng kêu rên.

"Biểu diễn ba lê quá nhàm chán, chị Yên, chị đi cùng em nhé?"

Nam Yên bất đắc dĩ cong môi: "Được."

“Vậy nếu đã cùng đi xem múa rồi, thì buổi tối chị về nhà cũ với em nha?” Tề Nguyệt thừa thắng xông lên, nịnh nọt cô: “Ông nội thích chị nhất, nếu ông nhìn thấy chị trở về, chắc là sẽ không rảnh quản chuyện của em nữa đâu.”

Sao ông cụ có thể thích cô nhất chứ?

Trong số các con cháu, rõ ràng là ông cụ thích người đó nhất.

Tề Nguyệt nhẹ nhàng mềm mại mà làm nũng, trái một câu người đẹp Yên, phải một câu tiên nữ Yên, lời hay ý đẹp tuôn ra thành dòng.

Cuối cùng, Nam Yên không còn cách nào khác với cô ấy, đành phải nhả ra: "Chị hiểu rồi, tối nay sẽ cùng em về nhà, hơn nữa đã lâu chị không về rồi, cũng muốn trở về xem ông cụ thế nào."

“Cái gì mà đã lâu chứ, rõ ràng là nửa năm mà.” Tề Nguyệt hơi oán trách: “Ra nước ngoài du học thì thôi đi, thế mà tốt nghiệp xong lại còn ở lại nước ngoài làm việc. Nhưng sao chị lại đột nhiên trở về Trung Quốc thế?”