Mộ Dương hoàn toàn không ngờ đến phản ứng của Từ Ninh Hi lại như vậy. Anh chết lặng nhìn cô gái nằm trên giường, tự dưng trong lòng anh lại thấy cô thật đáng thương, đến khóc cũng không khóc, trách cũng không trách, Từ Ninh Hi...cô là cục đá sao?
Từ Ninh Hi đưa tay quơ quơ vì trước mắt cô lúc này chỉ là màu đen, nhưng lại không có ai nắm lấy tay cô. Lúc cô đang tuyệt vọng tính buông tay xuống thì Mộ Dương bất ngờ nắm lấy tay cô, Từ Ninh Hi cảm nhận được hơi ấm từ anh.
"Tôi ở đây." Mộ Dương nói.
Từ Ninh Hi im lặng, cô không nói gì.
"Gia đình tôi nợ cô, tôi nợ cô." Mộ Dương nói.
"Chuyện đó...không có gì đâu."
"Đây là cơ hội tốt, nếu anh muốn li hôn tôi sẽ rời đi." Cô cười nói.
Mộ Dương lắc đầu: "Nếu tôi li hôn lúc này...tôi chẳng khác gì một thằng đàn ông khốn nạn cả."
"Tôi sẽ chăm sóc cho cô."
"Tôi sợ mình sẽ là gánh nặng của anh." Từ Ninh Hi nói tiếp.
"Nếu như nửa năm tới mắt tôi vẫn không nhìn thấy gì tôi sẽ li hôn." Từ Ninh Hi nói thêm.
"Còn bây giờ...tôi khát nước quá..."
...
Từ Ninh Hi được bác sĩ kiểm tra một lần nữa, chắc chắn không sao rồi Mộ Dương mới yên tâm. Anh cũng sắp xếp người chăm sóc cho cô vào lúc này, vì Mộ Dương còn nhiều chuyện phải làm nên không thể kè kè bên cạnh cô được.
"Cô tên là gì?" Từ Ninh Hi nằm trên giường hỏi, cô biết đối phương là phụ nữ, bởi vì mùi hương trên người cô ấy rất thơm, Mộ Dương cũng không giao vợ mình cho một người đàn ông lạ chăm sóc đâu, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
"Tạ Như Phương." Cô gái đó đáp.
"Tôi là Từ Ninh Hi, cô có thể gọi tôi là Ninh Hi, tôi chỉ mới 24 tuổi thôi." Từ Ninh Hi ngây ngô nói.
"Tôi 27 tuổi."
"Ôi chết, vậy chị..."
"Dù sao cô cũng là cô chủ của tôi, đừng khách sáo." Tạ Như Phương kéo ghế ngồi xuống.
"Không không, chị vẫn lớn hơn tôi mà." Từ Ninh Hi cười nói.
Tạ Như Phương cảm thấy cô gái trước mặt đúng là có vấn đề. Tình trạng của Từ Ninh Hi cô đã được nghe qua, vừa mới bị thương nặng như vậy, mắt cũng vì thế mà không nhìn thấy gì, sao khi tỉnh lại lại vẫn thản nhiên như chưa có gì như thế chứ?
"Cô...không sợ sao?" Tạ Như Phương hỏi.
"Sợ sao? Sợ cái gì chứ?" Từ Ninh Hi hỏi lại.
"Không nhìn thấy...cô không sợ sao?"
"Có chứ, nhưng tôi biết trách ai bây giờ, đều là tôi tự nguyện làm, tôi tự nguyện gánh lấy hậu quả." Từ Ninh Hi đáp.
"Cô không trách người nhà sao?"
"Trách gì chứ, bà ấy là mẹ chồng của tôi, nếu bà ấy bị gì chồng tôi sẽ đau lòng lắm. Anh ấy tuy nhìn đáng sợ thế thôi, nhưng anh ấy vẫn là người con hiếu thảo mà." Từ Ninh Hi nói thêm.
Tạ Như Phương thật sự không biết nói gì thêm, cô gái này nghĩ cái gì vậy chứ?
"Cô...vô tư đến đáng sợ." Tạ Như Phương bất lực đáp lại.
Từ Ninh Hi chỉ cười, cả hai trò chuyện một chút thì cô cũng mệt mà ngủ thϊếp đi. Kể từ hôm nay Tạ Như Phương sẽ bên cạnh cô, phụ trách chăm sóc cho Từ Ninh Hi mọi thứ.
Ban đầu cô còn nghĩ thiếu phu nhân của Mộ gia sẽ khó chiều lắm đây, còn nghĩ sẽ khó làm việc sau này, không ngờ cô gái này cũng chỉ là một cô gái đáng thương mà thôi.
Con dâu hào môn cái gì chứ...hào quang bên ngoài mà thôi.
...
Tình trạng của Từ Ninh Hi đã tốt hơn hẳn, sau một tuần ở bệnh viện cô cũng được về nhà.
Mộ Dương phải đích thân đến đón cô, anh ôm cô trên tay mà rời đi, lần đầu được anh ôm lấy như thế này cô có chút bất ngờ, tuy không nhìn thấy nhưng cô thật sự thấy ấm áp làm sao.
Vì biệt thự bị cháy nên anh cũng dọn ra ngoài, anh biết tình trạng lúc này Từ Ninh Hi cũng không thể làm gì, mẹ anh và Mộ Tinh cũng không thích cô nên anh quyết định đưa cô ra sống riêng, dọn đến căn hộ của anh.
Mộ Dương đưa cô về nhà, Tạ Như Phương cũng đến, anh giao công việc lại cho người chăm sóc.
"Cô ấy nhờ cô." Mộ Dương nói rồi vội đi.
Tạ Như Phương nhìn anh đi rồi đóng cửa, đúng là người giàu, chỉ cần bỏ chút tiền ra thì chẳng thèm nhìn đến vợ mình một cái nữa.
Tạ Như Phương đã nghe lời đồn trong bệnh viện về cô con dâu của Mộ gia. Cuộc hôn nhân giữa họ là bất đắc dĩ nên mẹ chồng không thích Từ Ninh Hi, ấy vầy ngày xảy ra hỏa hoạn cô lại xả thân mình cứu lấy bà ấy mà thành ra thế này. Nhưng từ hôm cô đến đây làm việc ngoài chồng Từ Ninh Hi ra cô không còn thấy ai tới thăm cô gái nhỏ này nữa, ngay cả mẹ chồng người cô ấy cứu sống.
Đúng là làm ơn mắc oán mà.
"Chị Phương." Từ Ninh Hi ngồi ở sofa lên tiếng.
"Chị đây." Tạ Như Phương đáp.
"Dẫn em đi một vòng được không? Tuy không nhìn thấy nhưng em muốn biết căn nhà này như thế nào." Từ Ninh Hi nói.
"Được." Tạ Như Phương đi đến đỡ cô đứng lên rồi cả hai cùng đi một vòng xem căn nhà này như thế nào.