Đúng lúc này, nhϊếp ảnh gia giơ máy ảnh DSLR lên, lễ phép tiến lên hỏi: "Hai vị có thời gian không?"
Lúc này Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn mới hoàn hồn, đồng thời bày ra nụ cười nội liễm, tựa vào nhau trước ống kính. Bọn họ dựa sát vào tường hoa hồng, từ đầu đến chân đều là quý khí, thu hút tầm mắt của người chung quanh.
Nam đẹp nữ đẹp, hết sức xứng đôi, đáng tiếc nhϊếp ảnh gia nhìn chằm chằm khung cảnh lại không hài lòng.
"Được, được, phiền toái gần một chút."
"Không cần xấu hổ, chúng ta cười một cái."
"Cô dâu có thể ôm cánh tay chú rể, hoặc là chú rể ôm eo cô dâu không?"
Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn dán sát vào nhau, rõ ràng khóe miệng đều mỉm cười, nhưng lại bằng mặt không bằng lòng.
Người thật có dung mạo ưu việt, nhưng vừa vào ảnh chụp, thần thái có vẻ cứng ngắc, cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu.
Nhϊếp ảnh gia lầm tưởng hai người rụt rè, ngại thân mật trước mặt người khác. Anh ta suy tư nhiều lần, cẩn thận nói: "Hay là chúng ta ngồi chụp hai tấm?"
Ba lần bảy lượt loay hoay, khiến Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng bọn họ lại vô cùng ăn ý.
Hàn Trí Viễn lên tiếng trước: "Vậy ngồi đi."
Anh muốn tốc chiến tốc thắng, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, lộ ra hai chân thon dài, giương mắt nhìn về phía cô, không tiếng động phát ra thúc giục.
Sở Phất Duy nhìn anh áo mũ chỉnh tề, tư thế ngồi đoan chính, cô đảo mắt đáp: "Ngồi thì ngồi."
Một giây sau, cô khép tà váy thật mạnh, mãnh liệt ngồi trên người anh, hận không thể đem trọng lượng toàn thân đè lên!
Hừm, còn muốn 1% cổ phần, đặt mông ngồi chết anh!
Nhϊếp ảnh gia mừng rỡ, lập tức nhấn nút chụp, khen: "Đúng đúng đúng, rất tốt!"
Vẻ mặt cô dâu linh động, chú rể đưa tay đón, thân mật nói không nên lời.
Hàn Trí Viễn bị đánh lén, anh theo bản năng đỡ lấy cô, thiếu chút nữa không thở nổi: "......"
Không đợi anh thoát khỏi cảm giác hít thở không thông, liền nghe được lời thì thầm của cô, từng lời từng lời, mờ mịt nhạt nhẽo, dịu dàng chui vào trong lỗ tai.
"Vị hôn phu, luyện tập nhiều một chút, đừng chỉ ngồi văn phòng." Cô cười híp mắt nói, "Nếu không anh không còn, đừng trách tôi độc chiếm toàn bộ tài sản của anh."
Hàn Trí Viễn: "...???"
Vợ chồng trẻ tuổi vui vẻ đùa giỡn, đều bị các trưởng bối nhìn thấy.
Cách đó không xa, Sở Tình và Hà Đống Trác đứng trên bậc thang, thu hết sự tương tác giữa con gái và con rể vào đáy mắt. Bên cạnh bọn họ là một ông lão cực kỳ có tinh thần, khóe mắt đối phương lưu lại dấu vết năm tháng, tóc chỉnh tề đen nhánh, lông mày lại hoa râm, giống như bị sương tuyết rơi đầy.
Sở Tình mỉm cười: "Tình cảm của Duy Duy và Trí Viễn thật tốt."
"Tôi vẫn cảm thấy hai đứa rất xứng đôi." Ông cụ Hàn thở dài, "Cha mẹ Trí Viễn đi sớm, từ nhỏ nó đã theo tôi, tính cách ít nói không thú vị, chỉ có ở chung với Duy Duy mới miễn cưỡng có chút sức sống.”
Hà Đống Trác khách khí nói: "Đâu có, Trí Viễn có thể trầm ổn như vậy, đều là ngài bồi dưỡng tốt."
"Tôi biết làm cha mẹ khó tránh khỏi việc quan tâm con cái." Ông cụ Hàn khoát tay nói, "Nhưng mà hai người yên tâm, tôi không phải người cổ hủ, hai đứa muốn sống thế nào, tôi tuyệt đối không nhúng tay, không có nhiều quy củ như vậy!"
Cha mẹ Hàn Trí Viễn qua đời sớm, trước khi trưởng thành anh sống cùng ông nội, có thể nói là điển hình của tuổi trẻ lão thành. Sau khi kết hôn, hai người sẽ dọn ra ngoài ở, thành lập gia đình riêng của mình, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Ông cụ Hàn.
Nếu như không phải là lo lắng tình huống của tập đoàn Hằng Viễn, không thể nghi ngờ Hà Đống Trác vô cùng hài lòng với người con rể này. Người thân của Hàn Trí Viễn rất ít, Ông cụ Hàn lại thích Sở Phất Duy, hơn nữa tướng mạo và năng lực xuất chúng, quả thật không tìm ra khuyết điểm gì.
Nhưng nhà họ Hàn còn có những người khác, hơn nữa lại không phải đèn cạn dầu.
Ở góc tiệc cưới, người một nhà khác ngồi ở trước bàn dài, mặt mày thần thái đều không thấy vẻ vui mừng.
Hàn Kỳ đi theo cha mẹ tham gia hôn lễ của anh họ, đã sớm không kiềm chế được nôn nóng, chán đến chết chuyển dao ăn: "Không phải chỉ là kết hôn thôi sao, phô trương như vậy!"
Hàn Kỳ là em họ của Hàn Trí Viễn, tuổi tác của hai người tương đương, tính cách lại khác nhau một trời một vực. Từ trước đến nay anh ta không thích người anh họ ra vẻ lão luyện, từ nhỏ lại bị cha mẹ so sánh, đương nhiên lộ ra sắc mặt không tốt.
Giả Kha Nghiên vừa quan sát khách khứa qua lại, vừa nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi chồng: "Đợi sau này khi Hàn Kỳ kết hôn, ông cụ cũng làm như vậy sao?"
Tràng diện xa hoa như thế, khó tránh khỏi khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
"Hừ, vậy phải xem bản lĩnh của con trai cô." Sắc mặt Hàn Mân Hùng bình tĩnh, giọng điệu lại có chút khinh thường, "Có thể bám vào đại tiểu thư Vạn Tinh hay không."
Không ai đoán trước được, Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn sẽ kết hôn, trưởng bối hai bên còn chuẩn bị tài sản phong phú.
Nếu Hàn Trí Viễn cưới người khác, Ông cụ Hàn cũng coi trọng, nhưng tuyệt đối sẽ không chuyển nhượng cổ phần. Đây là thái độ đối với Hà Đống Trác, nói cho đối phương biết trưởng tôn nhà mình có phân lượng ở trong tập đoàn, xứng với Sở Phất Duy từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướиɠ.
Không thể nghi ngờ, đám hỏi hào môn đều tốt đối với hai nhà, duy chỉ có Hàn Mân Hùng chịu thiệt thòi. Ông ta ỷ vào tuổi tác và tư lịch, bồi dưỡng thế lực thâm hậu ở trong tập đoàn, hiện tại Hàn Trí Viễn dựa vào một hôn lễ mà đạt được cổ phần không kém mình, tương đương ngày sau có thể ngang hàng với nhau.
Ánh mắt Hàn Mân Hùng phóng xa, nắm tay lại siết chặt. Ông ta nhìn chằm chằm hai người xa xa, thầm than vận may của Hàn Trí Viễn.