Chương 4

Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn đứng bên cạnh nhau chờ lên sân khấu, sau đó bọn họ tạm thời tách ra, chờ MC thông báo đi lên sân khấu.

Trước khi chia tay, Hàn Trí Viễn nhìn Sở Phất Duy xoay người rời đi, bất thình lình nói: "Đúng rồi, tôi muốn nhắc nhở cô."

Sở Phất Duy quay đầu lại: "Cái gì?

"Nếu bản thảo của cô viết quá kém, bại lộ chúng ta là hợp đồng hôn nhân, dẫn đến kế hoạch lúc trước thất bại." Anh chậm rãi nhướng mày, "Tôi sẽ đòi tiền vi phạm hợp đồng."

Sở Phất Duy giật mình: "Tiền vi phạm hợp đồng?"

"Đúng vậy, tiền hôn lễ cô trả, dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm."

"?"

Đây là nhà tư bản tuyệt thế gì? Một chút mạo hiểm cũng không muốn gánh chịu?

"Cả đời này nếu anh không dựa vào tiền, thật sự là không kết hôn được." Cô liên tục lắc đầu, tức giận nói, "Quá keo kiệt!"

"Cảm ơn đã khích lệ, vị hôn thê."

Rất nhanh, quá trình hôn lễ cũng chính thức bắt đầu, ánh mặt trời thấp thoáng trong cành xanh cùng ren trắng, mộng ảo, ánh sáng lốm đốm chiếu trên trên sân khấu, càng tôn lên vẻ mỹ lệ, rực rỡ như Thủy Tinh Cung.

Dưới sân khấu đã sớm không còn chỗ ngồi, tân khách mặc quần áo hoa mỹ cười vui nói chuyện, đều đang chờ hôn lễ chính thức bắt đầu.

MC nói xong lời mở đầu, liền dẫn Hàn Trí Viễn đi tới trước cửa hoa, nghênh đón Sở Phất Duy lộ diện. Vẻ mặt của anh trịnh trọng, không nhúc nhích nhìn chăm chú cửa vào, ngay cả người bên ngoài cũng nhịn không được ngừng thở.

Cho đến khi một bóng người trắng như tuyết đập vào mắt.

Âm nhạc uyển chuyển chậm rãi chảy xuôi, nhưng không áp chế được tiếng hoan hô bốn phía. Sở Phất Duy đội vương miện, tay túm váy dài, đối mặt với nụ cười cùng ánh đèn flash hai bên, chậm rãi tiến lên, rất có cảm giác như cách một thế hệ.

Thì ra kết hôn chính là như vậy sao?

Một đoạn tình yêu trước, trong thời khắc ngọt ngào nhất, cũng chưa từng nghĩ tới mặc áo cưới, chưa từng nghĩ hôm nay lại làm được.

Bước chân của cô dần chậm lại.

Hàn Trí Viễn phát hiện cô do dự, dứt khoát đi lên nghênh đón, vươn một tay ra. Trên mặt anh không có biểu tình gì, ánh mắt vẫn bình thản như cũ, trong phút chốc khuấy động hồi ức sân trường của cô.

Năm tháng thanh xuân, hai người bị ép giúp đỡ giáo viên, thường xuyên cùng nhau đến văn phòng, vận chuyển sách vở hoặc sách luyện tập.

Trong hành lang có một cánh cửa sổ, ngày thu có thể thấy được lá vàng rơi rụng, Sở Phất Duy sẽ dừng chân ở đây, trộm thưởng thức cảnh đẹp trong việc học bận rộn.

Mỗi lần đến lúc này, Hàn Trí Viễn đều hiểu lầm cô mệt mỏi, lặng lẽ vươn tay ra, ý bảo cầm giúp cô một nửa đồ. Từ trước đến nay anh đều làm như không thấy cảnh thu, chỉ biết dừng bước quay đầu lại nhìn cô, giống như bây giờ.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Sở Phất Duy thả lỏng, giơ tay nắm tay anh, chân thành đi về phía sân khấu, tựa như trở về quá khứ.

Mười năm trước, bọn họ sóng vai phát biểu trên bục nhận giải của trường; Mười năm sau, bọn họ kết bạn biểu diễn tại hội trường danh lợi phồn hoa.

Hàn Kỳ nhìn chằm chằm Kim Đồng Ngọc Nữ trên sân khấu, tấm tắc nói: "Thật giả."

Hai người không giống vợ chồng tràn đầy tình yêu, càng giống như đồng minh thể hiện quyền thế, đeo mặt nạ ưu nhã của xã hội thượng lưu, ít nhiều làm cho người ta cảm thấy rụt rè quá mức.

Giả Kha Nghiên nghe vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hạ thấp giọng nói: "Phải đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt giống như con mới gọi là chân tình?"

"Tiếp theo xin mời cô dâu chú rể đọc diễn văn."

Trên sân khấu, Hàn Trí Viễn ung dung nghiêng đầu, bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe, ám chỉ Sở Phất Duy tới phát biểu trước.

Trước mắt bao người, Sở Phất Duy đυ.ng phải ánh mắt chế nhạo của anh, sao có thể không hiểu đối phương muốn nhìn mình bị chê cười.

Đã như vậy, đừng trách cô vô tình!

"Trước hết, cảm ơn mọi người đã từ xa đến dự đám cưới của chúng tôi."

Giọng nữ thanh thúy như ngọc, bình tĩnh nhấn từng chữ rõ ràng, từ từ truyền khắp hội trường, tân khách đều ngẩng đầu lắng nghe.

Sở Phất Duy cầm điện thoại di động, gằn từng chữ đọc: "Sáng sớm hôm nay, tôi tự hỏi chính mình, thật sự nguyện ý kết hôn với một người cay nghiệt, lạnh nhạt, tự phụ, âm trầm như vậy sao?"

Hàn Trí Viễn: "...?"

"Từ nhỏ tôi đã là người hiếu thắng, đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, có thể kết hôn với người tôi ghét nhất thời thơ ấu, chưa chắc đã không phải là một loại đồng quy vu tận, đại khoái nhân tâm."

*Đồng quy vu tận: Cùng nhau chết chung

Đại khoái nhân tâm: Làm cho người sướиɠ. Chỉ hành động làm mọi người vui.

Cô nghiêm túc nói: "Bởi vậy, tôi nguyện ý."

"……"