Chương 11

"Thú vị." Sở Phất Duy lắc lắc cái ly, nghe viên đá leng keng rung động, trêu chọc nói, "Không phải luật sư Vương tới làm việc sao."

"Cái gì?" Vương Lộ nghe vậy đi tới, thò đầu nhìn về phía tấm ảnh kia.

Cô đưa di động qua, "Báo cáo nặc danh tới rồi."

Tuy rằng cô không biết thái độ của người gửi đối với mình là như thế nào, nhưng hiển nhiên người này không muốn Hàn Trí Viễn sống tốt.

Ngày mốt chính là đại hội cổ đông của Hằng Viễn, Hàn Trí Viễn lại bởi vì nɠɵạı ŧìиɧ mà trở mặt với vợ và Vạn Tinh, chỉ sợ cả đời này cũng đừng nghĩ trở mình!

Vương Lộ nhìn rõ ảnh chụp, bị dọa tỉnh một nửa rượu, lại thấy bạn tốt vui mừng nhướng mày, kinh ngạc đặt câu hỏi: "Thoạt nhìn cô còn rất vui vẻ?"

Sở Phất Duy hứng thú phóng to ảnh chụp, chậc chậc nói: "Loại tình tiết bắt gian tại giường, drama duỗi tay xé cặn bã nam này, cuối cùng cũng để cho tôi đυ.ng phải, dấu hiệu nhiều may mắn."

Vương Lộ lắc đầu: "Tôi không hiểu chồng mới cưới nɠɵạı ŧìиɧ thì có gì may mắn."

Sở Phất Duy buông tay, "Dựa theo nội dung truyền thống của tiểu thuyết, rất nhanh quan hệ của hai chúng tôi sẽ đi đến kết thúc, sau đó tôi trả thù đem toàn bộ Hằng Viễn nhét vào trong túi, cuối cùng để lại cho anh ta hối hận và nước mắt, hai bàn tay trắng mà cút ra ngoài, đây là điềm lành nha!"

"…"

Uống nhiều quá nên bắt đầu tưởng tượng đúng không.

*

Hải Thành, một chiếc xe hơi chạy ra từ ga ra ngầm sân bay, dọc theo mặt đường nhựa thẳng tắp, đi tới tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố. Thân xe màu sậm khiêm tốn xa hoa, treo biển số xe "Hải A00001."

Trong xe, tài xế và luật sư ngồi ở hàng đầu, nhìn chằm chằm vào con đường, không dám nói một câu, sợ làm phiền người phía sau.

"Tôi căn bản không biết cô ấy."

"Hu hu hu chồng, anh còn giảo biện, em tình sâu nghĩa nặng đối với anh, vậy mà anh lại phản bội...."

Trong điện thoại di động lộ ra tiếng ai oán khóc lóc kể lể của người phụ nữ.

Tài xế nắm chặt tay lái, mới nhịn xuống không nhìn trộm kính chiếu hậu, kiểm tra thần sắc biến ảo khó lường của Hàn tổng. Anh ta giữ vững tố chất nghề nghiệp, cố gắng chuyển sự chú ý sang tình hình giao thông, chứ không phải dự thính ông chủ và vợ nói chuyện phiếm.

Hàn Trí Viễn nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình, hỏi: "Đối phương gửi ảnh cho cô qua đâu?"

"Đương nhiên là hòm thư." Sở Phất Duy ấm ức nói, "Hu hu hu, Trí Viễn, anh thật độc ác, chúng ta vừa mới kết hôn, anh lại tặng cho em cái màu xanh này, màu xanh em thích là Phỉ Thúy, chứ không phải loại xanh này!"

"... " Hàn Trí Viễn bị tiếng khóc của cô tra tấn đến mức lông mày nhảy dựng.

Đúng lúc này, luật sư ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ ra hiệu.

Hàn Trí Viễn liếc mắt nhìn, mới phát hiện xe đã đến tòa nhà Hằng Viễn, gọn gàng mở cửa xuống xe. Anh tránh người đến người đi ngoài cửa, tìm một chỗ yên tĩnh vắng người, tiếp tục trò chuyện cùng Sở Phất Duy.

"Được rồi, xung quanh không có ai khác, cô không cần diễn nữa."

Hàn Trí Viễn bình tĩnh nói: "Cô gửi ảnh tới đây, rốt cuộc là yêu cầu gì? Cũng không thể thật sự muốn tôi tìm Phỉ Thúy chứ? Tiên Ngọc Trai đã rơi vào tay cô rồi."

Hai người là hợp đồng hôn nhân, vốn dĩ không liên quan đến tình cảm. Sở Phất Duy gửi ảnh chụp tới, hiển nhiên không phải hưng sư vấn tội, càng giống như là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Giọng điệu của Sở Phất Duy nhăn nhó: "Được rồi, vậy anh cho tôi cổ phần cũng được, nghe nói sắp tới sẽ là đại hội cổ đông."

Hàn Trí Viễn nhướng mày: "Nếu tôi nhớ không lầm, theo điều khoản quy định, sau khi chuyện thành công mới chia cổ phần cho cô."

"Nhưng không phải anh đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi sao?"

"Tôi không có."

"Miệng đàn ông, quỷ gạt người! Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!"

"…"

Đây là chiến thuật vô lại gì!

Sở Phất Duy thấy anh trầm mặc, lại chuyển đề tài, lời nói thấm thía: "Trí Viễn, lấy đại cục làm trọng, anh cẩn thận ngẫm lại, người này định chỉnh anh, nếu phát hiện tôi không có phản ứng gì, không phải là sẽ nghi ngờ quan hệ của hai ta sao?"

Hàn Trí Viễn bình tĩnh phân tích, "Nhưng hội nghị cổ đông đã sớm có chương trình nghị sự, tôi không có lý do chính đáng để cô trở thành cổ đông."

"Sao lại không có?" Cô đúng lý hợp tình, "Anh nói anh sợ vợ, nếu không cho cổ phần, gia đình này sẽ tan rã."

"???"

Hàn Trí Viễn nhíu chặt mày, gằn từng chữ: "Căn bản tôi chưa từng làm việc này, tại sao lại bị cô lừa đảo!?"

Anh cảm giác hoang đường sâu sắc, hận không thể băm người gửi những tấm ảnh này thành trăm mảnh, nếu không phải những tấm ảnh giả dối chụp mượn vị trí này, Sở Phất Duy cũng sẽ không bắt được nhược điểm của anh, mượn chuyện này mà ra giá.

Rõ ràng đã quyết định điều khoản ở Bali, mới cách một ngày đã trở mặt không nhận.

"Tôi đây mặc kệ, ai kêu anh không tuân thủ nam đức, trêu hoa ghẹo nguyệt, không có gió thì không nổi sóng. Nếu anh là đàn ông tốt, giữ mình trong sạch, làm sao có thể bị người ta chụp ảnh bịa đặt? Người ta muốn mượn vị trí để chụp ảnh cũng không được!"

Sở Phất Duy cao giọng nói: "Ít chỉ trích người khác, nghĩ lại chính mình đi, tôi chỉ là vì muốn tốt cho anh!"

Hàn Trí Viễn: "......"