Nãy giờ trong quán bar Thiên Đường có một chàng trai trong có vẻ chững chạc trên tai trái đeo một chiếc bông tai có đính một viên kim cương màu xanh biển rất có giá trị tên chàng trai là Tịch Kỳ Phong cũng chính là đại thiếu gia của Tịch gia.
Vì có nhiều chuyển ẩn khúc trong gia tộc nên Tịch Kỳ Phong không bao giờ lộ mặt trước công chúng với cái tên thật của mình mà bà nội anh xây dựng cho anh hình tượng là một người thật vật sống dở chết dở nên ngoài thân tín của Tịch gia thì không ai biết Tịch Kỳ Phong là một chàng trai khỏe mạnh tài giỏi cả.
Đi chung với Tịch Kỳ Phong là ba chàng trai khác thường được gọi là Tam Long lần lượt tên là Hắc Long, Bạch Long và Ảnh Long đây cũng là ba thân tín lớn lên cùng anh từ nhỏ nên xem như anh em trong nhà.
Tịch Kỳ Phong và Tam Long đã từng đi nhiều nơi trãi đời nhiều chuyện lại hoạt động trong hắc bang nên khi nhìn thấy hành động của đám người Kiều Nguyệt Dung liên tục chuốc rượu Kiều Tâm Vũ thì đã biết bọn họ chẳng phải người tốt lành gì rồi.
Khi Phí Hoài Hưng và Tô Đăng Cát vừa dìu Kiều Tâm Vũ ra ngoài thì Tịch Kỳ Phong cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Hắc Long kéo tay của Tịch Kỳ Phong lại “Thiếu gia tính làm gì vậy hả?”
Tịch Kỳ Phong lên tiếng đáp “Bọn chúng chắc chắn là có ý đồ xấu với cô gái kia tôi không thể khoanh tay làm ngơ được.”
Hắc Long liền nói “Vậy để bọn em đi xử hai thằng đó, hiện tại chưa phải lúc thích hợp để thiếu gia xuất đầu lộ diện, hơn nữa lão gia và người phụ nữ kia còn đang có mặt tại bar Thiên Đường này, ngộ nhỡ họ chú ý đến thiếu gia thì công sức bao nhiêu lâu nhẫn nhịn coi như đổ sông đổ biến hết.”
Tịch Kỳ Phong nhíu mày “Cậu và Bạch Long, Ảnh Long ở lại theo dõi động tĩnh của bọn họ cứ để tôi xử lý hai thằng khốn kia, nhìn bọn họ khiến tôi ngứa mắt thật sự.”
Tam Long xưa nay luôn nghe lời của Tịch Kỳ Phong nên không thể cãi lại nên đành quay về trong tiếp tục theo dõi người bên trong.
Tịch Kỳ Phong cũng không ra tay ở bar Thiên Đường, anh âm thầm đi theo Phí Hoài Hưng và Tô Đăng Cát một đoạn thật xa rồi bất ngờ phi thân tới đá một cước vào lưng của Phí Hoài Hưng khiến hắn chúi đầu ngã sắp mặt về phía trước.
Tô Đăng Cát vừa mới quay người đã bị đấm vào mắt một cái, hắn buông Kiều Tâm Vũ trong tay ra cũng may là Tịch Kỳ Phong ôm ngang eo cô kéo cô lại gần người mình để cô không ngã xuống đất.
Phí Hoài Hưng nhướng mày tức giận lên tiếng quát “Mày là thằng nào mà dám đánh tao vậy hả?”
Tịch Kỳ Phong nhếch môi cười lạnh “Cô ấy là bạn gái của tôi, bọn mày đang có ý đồ xấu với cô ấy thì xứng đáng ăn đòn rồi, còn dám hỏi lại sao?”
Tô Đăng Cát xoa xoa một bên mắt chẳng mấy chốc nó tím lên như mắt gấu mèo hắn cay cú vô cùng liền chửi mắng “Cmm, hôm nay ông đây cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Tịch Kỳ Phong nhướng mày không để hắn vào trong mắt thấp giọng vang lên “Nếu tụi mày thật sự muốn đánh nhau thì tao cũng không ngán nhưng mà tao nói trước tao là người của Tam Long Hội đấy.”
Vừa nghe đến cái tên Tam Long Hội thì Phí Hoài Hưng và Tô Đăng Cát liền mặt mày xanh méc, sống ở Nam Giang thì phải biết bên chính đạo không được chọc giận Tịch gia, hắc đạo không được day vào Tam Long Hội vì đây là hắc bang lớn nhất ở Nam Giang này.
Những người có hiểu biết rộng hơn một chút sẽ biết Tam Long Hội trực thuộc sự quản lý của Tịch gia do đó chỉ cần đυ.ng một bên thôi thì cũng đủ mất mạng rồi.
Phí Hoài Hưng nhìn Tịch Kỳ Phong rồi đánh giá “Nhìn mày ẻo lả như thế này sao có thể là người của Tam Long Hội được chứ?”
Tô Đăng Cát liền hùa theo “Đúng đó mày tính lừa ai đây?”
Tịch Kỳ Phong vẫn giữ thái độ bình tĩnh lên tiếng đáp “Nếu bọn mày không tin có thử nhưng mà tao nói trước đυ.ng vào người của Tam Long Hội thì chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Vừa lúc Bạch Long xuất hiện nghiêm giọng nói với hai tên kia “Tụi mày có thể không biết vị đang đứng trước mặt là ai nhưng chắc là biết tao đúng không?”
Tô Đăng Cát thường xuyên đến một trong những địa bàn hoạt động của Tam Long Hội chính là quán bar Thiên Đường nên hiển nhiên là hắn từng gặp qua Bạch Long rồi, hắn run rẩy kéo tay của Phí Hoài Hưng một cái.
Tô Đăng Cát run sợ thì thầm với Phí Hoài Hưng “Ê kia là anh Bạch Long của Tam Long Hội đó, lần này đυ.ng phải thứ dữ rồi, thôi tao với mày hạ mình xin lỗi một tiếng đi.”
Phí Hoài Hưng nghe Tô Đăng Cát nói vậy thì mặt mày cũng xanh méc ra không còn cắt máu nào, bọn chúng dù sao cũng chỉ là những công tử bột gia thế cũng khá giả chứ không phải thuộc hàng thưọng lưu đẳng cấp, có ăn chơi thì chỉ quen biết bọn tép rêu không danh tiếng trong giới hắc bang nên thật sự không có lá gan để đυ.ng vào người của Tam Long Hội.
Phí Hoài Hưng và Tô Đăng Cát liền xuống giọng ngay lập tức “Dạ tụi em có mắt như mù xin hai anh tha cho một lần.”
Tịch Kỳ Phong ra hiệu cho Bạch Long làm việc với hai tên kia còn anh thì dìu Kiều Tâm Vũ đi vào khách sạn gần đó tên là Ruby.
Bạch Long cũng không làm gì quá đáng hay đánh đập gì Phí Hoài Hưng và Tô Đăng Cát mà chỉ hâm dọa một chút để chúng không dám nói ra chuyện đã gặp mặt Tịch Kỳ Phong ở đây mà thôi.
Tịch Kỳ Phong dìu Kiều Tâm Vũ đi vào quầy lễ tân ở khách sạn Ruby, cô lễ tân nhìn vẻ ngoài tiêu soái của anh thì liền cảm thấy trái tim xao xuyến “Dạ xin hỏi anh thuê mấy phòng ạ.”
“Đương nhiên là một rồi, lấy phòng VIP cho tôi.”
Cô lễ tân thể hiện rõ sự thất vọng trên gương mặt, cô ta kiểm tra rồi đưa chìa khóa phòng cho Tịch Kỳ Phong “Dạ của anh đây ạ.”
Tịch Kỳ Phong cầm lấy chìa khóa phòng, anh thấy Kiều Tâm Vũ say quá rồi không thể đi được nữa nên liền bế thốc cô lên theo kiểu công chúa để dễ dàng di chuyển.
Sau khi Tịch Kỳ Phong đi vào thang máy thì cô gái lễ tân khẽ lắc đầu thở dài thầm nghĩ [Người thì đẹp trai đó nhưng lại có sở thích với nữ sinh cấp 3 nhưng mà cô bé đó trông cũng xinh đẹp đáng yêu ghê.]
Tịch Kỳ Phong đi lên phòng 309 mở cửa phòng đi vào, vì là phòng VIP nên không gian rộng lớn vô cùng thoái mái và sang trọng, anh đặt Kiều Tâm Vũ nằm xuống.
Ý định ban đầu của Tịch Kỳ Phong chỉ là muốn cứu Kiều Tâm Vũ khỏi tay của bọn lưu manh thôi ngoài ra chẳng còn ý nghĩa gì xấu với cô cả.
Lúc Tịch Kỳ Phong chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Kiều Tâm Vũ kéo tay anh lại, anh bị mất đà nên ngã xuống nằm áp trụ lên người cô, môi anh chạm vào đôi môi non mềm của cô khiến anh trố mắt ra nhìn.
“Nóng…nóng quá…”
Giọng nói mè nheo của Kiều Tâm Vũ vang lên đồng thời cô vô thức đưa tay cởi từng nút áo ra, Tịch Kỳ Phong nhìn biểu hiện của cô gái này thì cũng biết là cô ấy bị bọn người đi chung chơi xấu hạ thuốc từ trước rồi.
Tịch Kỳ Phong cũng có uống chút rượu, anh nhìn Kiều Tâm Vũ sở hữu gương mặt ngây thơ xinh đẹp cùng một thân hình nóng bỏng thì không cầm lòng được sau đó hai người xảy ra quan hệ tình một đêm.
Ý thức của Kiều Tâm Vũ không tỉnh táo cô không hề nhìn rõ mặt người đàn ông lấy đi lần tiên trong đời mình, trong mắt cô chỉ thấy thứ ánh sáng phản chiếu màu xanh biến rất đẹp mắt mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Tâm Vũ từ từ mở mắt tỉnh dậy cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cả cơ thể chẳng còn chút sức lực nào hết, đầu óc xay xẩm cô có thể ngửi được mùi rượu trên người mình rất nồng.
Kiều Tâm Vũ đưa tay vỗ vỗ vào trán mấy cái cho tỉnh táo hơn, cô đột nhiên phát hiện ra quần áo trên người mình đều nằm dưới đất hết, cô chẳng mặc thứ gì trên người cả, trong phút chốc cô hoang mang khi nhìn kỹ lại căn phòng mình đang ở, chiếc giường mình đang ngồi vốn không phải là phòng ngủ của cô ở Kiều gia.
Kiều Tâm Vũ nhớ lại tối hôm qua, em gái của mình là Kiều Nguyệt Dung đã ngỏ lời mời mình đi chơi làm quen với bạn bè của em gái nên cô không thể từ chối, đây cũng là lần đầu tiên cô vào bar chơi nên có chút không thoải mái, cô chỉ nhớ bạn bè của Kiều Nguyệt Dung đã mời cô uống rất nhiều, sau đó cô không còn nhớ những chuyện đã xảy ra sau đó.
Lúc tỉnh dậy Kiều Tâm Vũ đã thấy mình ở trong căn phòng lạ lẫm này rồi, cô rất là hoang mang tự hỏi “Mình ở đây còn Nguyệt Dung ở đâu?”
Kiều Tâm Vũ vừa muốn đứng dậy mặc quần áo vào thì cảm nhận hạ thể của mình truyền đến cảm giác đau đớn, cô bắt đầu thấy sợ hãi thật không biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra những chuyện gì với mình nữa.
Tuy là chưa từng trãi qua chuyện nam nữ nhưng Kiều Tâm Vũ cũng có nghe một chút kiến thức về vụ này, cô run sợ kéo cái chăn ra quả nhiên thấy trên giường dính một vết máu màu đỏ rất chói mắt.
Khoảnh khắc đó Kiều Tâm Vũ vô cùng sợ hãi, cô vừa mới đến Kiều Gia Trang thôi, tuổi của cô cũng chỉ vừa mới trưởng thành, hơn nữa ở Kiều gia lễ giáo lại vô cùng nghiêm khắc, cô lo sợ chuyện mình thất thân trước khi kết hôn bị ba mẹ biết thì sẽ lớn chuyện.
Kiều Tâm Vũ nhìn xung quanh tìm điện thoại tính gọi hỏi Kiều Nguyệt Dung đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra sau khi cô say thì đột nhiên cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Có ba người cùng bước vào, khi Kiều Tâm Vũ nhìn thấy sắc mặt âm trầm sắp nổi trận lôi đình đến nơi của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh thì nhất thời hoảng hốt không biết nên làm gì tiếp theo nữa.