Chương 1: Tiện phụ không giữ phụ đạo

"Con, con nói thật cho mẹ nghe, con cãi nhau với con rể đúng không? Sao hôm nay hắn không tới đón con, hả?" Bởi vì hôm nay là ngày hội, cho nên nữ nhi duy nhất của mình là Nhan Dung về đây thăm họ hàng làm cho Dương thị vô cùng vui mừng, nhưng mà cùng nữ nhi hàn huyên một lúc lâu, mắt thấy nữ nhi sắp lên xe ngựa Bùi gia, nhưng lại không thấy con rể đến đây, mỹ phụ nhân không khỏi có chút lo lắng.

"Không... không có" Bị mẫu thân hỏi câu này, mỹ nhân nhi sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng nhợt, nàng vốn định che giấu một chút, nhưng mà trời sinh tính tình nàng nhu nhược. Tuy nói đi theo mẫu thân tái giá lần ba, nhưng nàng vẫn rất mềm yếu, không thể giấu được tâm sự trong lòng. Chỉ chốc lát sau, nước mắt liền rơi xuống: "Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, là nữ nhi không tốt, hu hu"

"Sao, con mau nói cho mẹ nghe" Thấy nữ nhi bắt đầu khóc lóc, Dương thị lập tức lo lắng đến mức trái tim tan nát. Hiện giờ ngoại trừ một nữ nhi là Nhan Dung, nàng còn có thêm ba nhi tử với trượng phu hiện tại, nhưng nữ nhi yếu ớt này là con gái duy nhất của mình với biểu ca. Để nuôi nấng đứa nhỏ này trưởng thành, sống một cuộc đời sung túc, nàng đã chịu tủi nhục kết hôn ba lần. Hiện giờ thấy nàng khóc như vậy, Dương thị càng thêm lo lắng hơn.

"Con...con.... nữ nhi không thể nói được"

"Có phải con không chịu viên phòng cùng con rể đúng không?" Dứt lời, Dương thị cẩn thận nhìn trái phải một lượt, lại vội đỡ đầu vai nữ nhi, ôm nàng nói chuyện: "Con, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nữ nhi chúng ta như bèo trôi. Mẫu thân biết trong lòng con chỉ có biểu ca con, nhưng hôm nay con đã gả cho Bùi gia. Gia đình nhà con rể giàu có, gia quy nghiêm ngặt, hắn lại là người rộng lượng như vậy, không so đo thanh danh hai mẹ con chúng ta, đồng ý cưới con làm vợ cả. Cho dù gả cho hắn, con cũng sẽ không chịu khổ, không phải sao?"

Mỹ nhân nhi tất nhiên hiểu rõ tâm ý của mẫu thân, nàng không ngừng gật đầu nói: "Mẹ, Bùi công tử hắn rất tốt, là nữ nhi thấp hèn hu hu... nhưng mà ngày hôm kia đã xong, trong lòng nữ nhi chỉ có mình biểu ca...con không thể quên được biểu ca... thực xin lỗi Bùi công tử...hu hu" Nói đến đây, Lý Nhan Dung thật sự không nói nên lời. Từ lúc hạ quyết tâm viên phòng cùng Bùi Trọng Khánh, nàng đã dự định sẽ quên biểu ca. Nhưng ai có thể ngờ, đêm qua, vào lúc nam nhân đang cắm côn ŧᏂịŧ trong tao bức mình, nàng nhất thời mơ hồ hô tên nam nhân thành biểu ca. Tuy rằng lúc ấy nam nhân cực kỳ rộng lượng, không có biểu hiện tức giận nào, hơn nữa nam nhân còn đánh nàng ba lần, nhưng mỹ nhân nhi vẫn phát hiện được nam nhân đang buồn bực. Vì vậy hôm nay, nàng cũng không dám gọi Bùi Trọng Khánh theo mình về nhà mẹ đẻ.

"Con!!!" Nhìn mỹ nhân nhi khóc đau thương như vậy, trên mặt tràn đầy áy náy, Dương thị nhất thời cũng hiểu được vài thứ, vì thế chỉ vỗ vỗ đầu vai nàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, nếu đã là vợ chồng thật thì cũng đừng sợ những chuyện này, được rồi, mau lau khô nước mắt đi, đến giờ lên xe rồi, đừng để lỡ giờ, biết chưa?"

"Vâng mẹ, con đi đây" Vô cùng buồn bã mà lau nước mắt, mỹ nhân nhi giải tỏa xong lại cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, vì thế nàng vừa chà lau nước mắt, vừa ngồi vào xe ngựa. Trong lòng lại nghĩ, chắc hôm nay phu quân có lẽ sẽ về muộn, nàng nên đi phòng bếp làm chút đồ ăn, bồi tội với hắn, có lẽ như thế sẽ làm hắn bớt tức giận hơn. Thầm an ủi chính mình như vậy, mỹ nhân nhi lại thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Chỉ là không nghĩ tới, chờ nàng về Bùi gia rồi, vừa định đi gặp mẹ chồng chào hỏi trước, lại thấy mẹ chồng tức giận dẫn theo một đám bà tử đi về phía mình.

"Tiện phụ không giữ phụ đạo, ngươi còn biết trở về sao?"