Chương 2.3

Hứa Tư và Du Kỵ Ngôn cùng nhau chào hỏi những người lớn tuổi. Nhưng so với Du Kỵ Ngôn, giọng điệu của cô giống như người mất hồn

Tuy nhiên, thái độ của Hứa Tư đối với ông lão Du rất được kính trọng là rất chân thật. Chỉ cần cô mỉm cười một cách ngọt ngào sẽ cảm thấy rất đáng yêu, bởi vì ông Du xem cô như cháu gái ruột của mình.

Ông Du mặc áo dài đỏ kiểu Trung Quốc, mặc dù đã chín mươi tuổi nhưng tinh thần của ông rất tốt và mái tóc bạc trông cũng không hề già đi.

Hứa Tư đưa túi quà trong tay cho ông Du: “Ông nội, sinh nhật vui vẻ, chúc ông phúc lộc luôn dồi dào như nước ngoài biển Đông, sống thọ như Nam Sơn.”

Ông Du vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Cảm ơn Tư Tư, ông nội chúc con và Kỵ Ngôn trăm năm hạnh phúc, sớm sinh một đứa con trai.”

Người ta nói những đồ vật màu đỏ tượng trưng cho sự hạnh phúc, và thịnh vượng hơn một năm nay anh ấy thực sự càng sống càng thoải mái.

Những người ngồi trong bàn ăn này đều đeo một cái mặt nạ, nhìn vẻ mặt rất nhiệt tình nhưng thực ra trong lòng đều có ý đồ xấu, nhất là bọn họ đều coi Du Kỵ Ngôn như một cái gai trong mắt, bởi vì anh quá xuất sắc nên danh tiếng đã lấn át những người lớn trong nhà của mình.

Lúc này, bọn họ đều đang mong đợi xem cháu dâu nhà họ Du sẽ tặng những món quà gì.

Túi quà rất nặng, với sự giúp đỡ của Du Kỵ Ngôn, ông Du mới mở chiếc hộp nặng trịch ra. Chiếc hộp được đặt lên bàn, ông mở ra, bên trong là một vật trang trí điêu khắc cây tùng nhỏ được làm bằng vàng, bên cạnh còn có một con thỏ vàng, vốn là con giáp của ông Du, màu vàng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng trắng trong suốt.

Đó thực sự là một món quà chứa đựng tình cảm sâu sắc.

Mặc dù Hứa Tư chắc chắn rằng cuộc hôn nhân sẽ ly hôn nhưng cô rất quan tâm đến ông Du. Cô không muốn Du Kỵ Ngôn mất mặt, nhưng cô không thể tự làm mình xấu hổ, đây là gia giáo của mình.

Nhưng cô càng cẩn thận, ông Du lại càng nay tay cô vào lòng. Vốn dĩ chỗ ở bên cạnh ông ấy hàng năm đều là dành cho người con trai lớn, nhưng hôm nay ông lại đưa nó cho Hứa Tư.

Hành động này của ông Du khiến một số người bất mãn.

Nếu không nhặt được cái gai trong một món quà thì cũng chỉ có thể lấy nó từ trong bụng. Người đầu tiên lên tiếng chính là là dì lớn nhìn có vẻ ngoài xấu tính và cay nghiệt.

Bà dì nói: “Hứa Tư, con và Kỵ Ngôn đã kết hôn được một năm rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”