Chương 2.2

Hứa Tư đoán: “1?”

Cô cảm thấy không đúng: “10?”

Vẫn cảm thấy không đúng: “100?”

Cô nhìn chằm chằm vào cơ thể anh, nhướng mày và mỉm cười: “Tôi không ngờ rằng sếp Du của chúng ta trông không khỏe mạnh như vậy, nhưng lại có thể lực tốt đến thế?”

Du Kỵ Ngôn để cô tùy ý đoán, anh vẫn im lặng.

“Meo meo.”

Giọng nói của người phụ nữ ở cuối hành lang càng lúc càng gần hơn. Tên khi bé mà Hứa Tư yêu thích nhất, bà ấy chính là mẹ của Du Kỵ Ngôn, bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, bước đi với dáng người thướt tha đi tới.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tư, mẹ Du đã muốn cô ấy làm con dâu của mình.

Nhưng sự nhiệt tình quá mức của mẹ Du lại khiến Hứa Tư đau đầu, cô cũng không muốn hòa nhập vào nhà họ Du, mặc dù mẹ Du là một người mẹ chồng rất tốt.

Mẹ Du vỗ vỗ đứa con trai không biết điều của mình: “Cởϊ áσ khoác cho Hứa Tư đi.”

Sợ Hứa Tư nhớ đến tên con mình, bà đã đổi giọng.

Hứa Tư căng thẳng nắm lấy áo khoác của mình: “Không sao đâu, tôi sẽ tự làm.”

Nếu cô không cho anh chạm vào vậy thì anh sẽ không chạm vào, chán ghét một người, chính là ngay cả cách chạm vào quần áo của mình cũng sẽ cảm thấy rất buồn nôn.

Hứa Tư vừa cởi nút áo ra, một đôi tay của người đàn ông đã đưa tới trước ngực cô, bàn tay trắng nõn, phần xương lại rất rõ ràng, đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da cô, khiến cơ thể cô khẽ run lên. Nếu người trước mặt không phải là Du Kỵ Ngôn, cô thừa nhận động tác cởi nút áo khoác cho mình như vậy sẽ rất quyến rũ.

Du Kỵ Ngôn đem chiếc áo khoác lông cừu dày nặng đang ôm ở khuỷu tay và vai, sau đó cong cánh tay còn lại của mình lên loại ăn ý này, Hứa Tư vẫn phải có, mặc dù cô không tình nguyên rút tay vào, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười xinh đẹp.

Mẹ Du rất hài lòng.

Trong Phú Tường Các rất náo nhiệt, tất cả người lớn trong gia đình Du đều đến đông đủ, họ đều là doanh nhân, mỗi người đều mặc vàng đeo bạc, ngọc lục bảo và châu báu trên cổ đều có giá trị rất xa xỉ. Một số đang trò chuyện, một số đang ngân nga opera.

“Tư Tư à."

...

Ông lão Du không phải là người duy nhất gọi Hứa Tư, mà người lớn nào cũng đều gọi cô một lần.

Mỗi lần Hứa Tư xuất hiện trong gia đình nhà họ Du đều luôn thu hút sự chú ý. Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ, chất liệu được làm bằng tơ lụa, dáng người lung linh hấp dẫn, lại rất tao nhã trí thức.

Du Kỵ Ngôn treo áo khoác của hai người lên giá áo, bên trong là một chiếc áo cổ lọ màu đen hơi bó sát người, xuyên qua lớp quần áo có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét cơ bắp. Một chiếc quần tây được cắt may gọn gàng khiến đôi chân của cô trông thẳng thắp và thon dài.

Hứa Tư đợi Du Kỵ Ngôn bước trở lại, sau đó lại nắm lấy cánh tay của anh và chào hỏi những người lớn.

Ngoại hình, khí chất, trình độ học vấn, sự nghiệp, gia đình... mọi thứ đều quá xứng đôi với nhau.

“Con chào bác.”

“Con chào chú và dì.”

...