Chương 6: Vì Sao Người Phụ Nữ Này Lại Ở Trên Giường Của Tôi?

Editor: Coral

Bên trong phòng một mảnh đen kịt, yên tĩnh không một tiếng động.

Giang Diễn giơ tay lên, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng giữ chốt cửa.

Ánh sáng lập tức tràn vào toàn bộ phòng khách.

Người đàn ông đổi giày, đi về phía phòng ngủ.

Nhϊếp Viễn đi theo sau, thở mạnh cũng không dám.

Trong phòng ngủ.

Khi đèn bật lên, Giang Diễn đứng ở cửa, tầm mắt rơi vào cái thứ nhô lên trên giường lớn, đang phập phồng dưới lớp chăn bông.

Trong mắt người đàn ông có ánh sáng loé lên. Vài giây sau, thì đi tới bên giường, cúi người xốc chăn bông lên, là một người phụ nữ thuần khiết đang cuộn tròn trên giường, mặc quần áo màu trắng, mái tóc màu đen xoã sau lưng bao bọc cơ thể mảnh mai, hình như bởi vì trong phòng quá lạnh nên co lại.

Sức mặt Giang Diễn trong nháy mắt trở nên rất khó coi, quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn Nhϊếp Viễn đang đứng phía sau: “Trợ lý Nhϊếp? Giải thích một

chút đi, vì sao người phụ nữ này lại ở trên giường của tôi?”

Gan Nhϊếp Viễn cũng run rẩy theo.

Anh gãi gãi đầu, không dám nhìn Giang Diễn: “Cái này…cái này…”

Người đàn ông im lặng vài giây: “Bây giờ, lập tức xách người phụ nữ ghê tởm này xuống khỏi giường của tôi ngay.”

Nhϊếp Viễn giống như được đại xá, cúi đầu chạy thẳng tới giường, tuỳ tiện ôm lấy Tần Vãn Ca chạy ra ngoài.

Túm được cánh tay của Tần Vãn Ca, kêu cô miễn cưỡng đứng vững, Nhϊếp Viễn khổ sở nhìn Giang Viễn, liều lĩnh hỏi một câu: “Giang tổng...cô gái này tính sao đây?”

Ánh mắt sắc bén của Giang Diễn tia tới.

“...”

Nhϊếp Viễn ngượng ngùng ngậm miệng, kéo Tần Vãn Ca đi ra ngoài.

Trong hành lang, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra chỗ tốt để đi, một cô gái như hoa như ngọc thế này, để ở ngoài hành lang hay là ném ra ngoài đường lớn đây?

Suy nghĩ một lát, anh mở cho Tần Vãn Ca một phòng, sát bên cạnh phòng Giang Viễn.

Thu xếp ổn thỏa rồi, Nhϊếp Viễn rời khỏi đó.

__________

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh biếc chiếu vào phòng, chia đôi không khí u tối trong phòng ra. Trong tia sáng rực rỡ, dường như có thể thấy hạt bụi thật nhỏ trôi lơ lửng.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng, là khung cảnh động lòng người nhất, Tần Vãn Ca từ trong mơ tỉnh lại.

Lông mi dài cong vυ"t của cô gái run rẩy, như lông chim mày đen vậy. Vài giây sau, dưới lớp lông chim màu đen lộ ra một đôi mắt trong trẻo.

Trước mắt lờ mờ có ánh sáng, Tần Vãn Ca cau mày, ánh mắt rời rạc, ngơ ngác đánh giá bốn phía xung quanh.

Màn cửa sổ xanh biếc, giấy dán tường màu trắng nhạt nhẽo, ghế sopha cách đó không xa cũng là một màu trắng, mỗi một đồ dùng trong phòng cũng sạch sẽ như đồ trưng bày trong viện bảo tàng, lộ ra sự xa hoa khiêm tốn.

Lạ, rất lạ.

Đầu Tần Vãn Ca như bị đập mạnh một cái.

Nơi này không phải là phòng của cô.

Đây là đâu?

Hậu quả của việc say rượu chính là đầu như muốn nổ tung, đầu óc đau nhói, Tần Vãn Ca giơ một tay day day huyệt thái dương, tay kia chống ở phía sau, từ từ ngồi dậy.

Trên người đột nhiên có một cái gì đó trượt xuống, từ giữa eo trượt xuống đùi cô.

Tần Vãn Ca trừng mắt.

Đó là…một cánh tay.

Nước da màu lúa mạch, cơ bắp cuồn cuộn, vẻ đẹp mạnh mẽ. Chỉ là, đây rõ ràng là cánh tay của một người đàn ông.

Tầm mắt theo cánh tay, lan rộng ra…