Editor: Coral
Tần Vãn Ca mang giày, đeo túi lên, lúc đi ra cửa phòng cuối cùng cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn, trên giường trắng tinh có một vết màu đỏ, trong ánh sáng màu trắng rất chói mắt.
Đáy mắt thoáng qua một cảm xúc phức tạp, cô thu hồi tầm mắt đi theo sau Cố Cảnh Sinh ra khỏi khách sạn.
Dọc theo đường đi Tần Vãn Ca đều im lặng, chỉ là ánh mắt rời rạc nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Cố Cảnh Sinh nhìn sang: “Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Tần Vãn Ca nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Cố Cảnh Sinh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng xe cũng dừng lại dưới lầu ký túc xá nữ, có không ít người nhìn qua đây, Tần Vãn Ca xuống xe, hơi có chút mất tự nhiên.
Cửa sổ xe bên phải từ từ hạ xuống, không có vật ngăn cách nữa, Cố Cảnh Sinh mang theo nụ cười mỉm xuất hiện trước mặt cô: “Về nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa nhớ gọi điện thoại cho anh cùng nhau ăn cơm.”
“Ừ, em biết rồi.”
Ánh mắt vẫn có chút quan sát khắp người cô, Tần Vãn Ca cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh siết chặt dây balo, đi như bay.
Một giọng nam lôi thôi vang lên bên tai: “Tần Vãn Ca!”
Tần Vãn Ca bị điểm danh theo bản năng ngẩng đầu lên, thì thấy Tiêu Hàn mặc áo jacket với quần jean đen.
Tiêu Hàn là bạn trai của Hứa An An, ngày thường không có vẻ đàng hoàng gì, suốt ngày cứ như côn đồ, cô không thích lắm nhưng Hứa An An lại thích muốn chết.
Theo lẽ phép, cô đi lên trước hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Giúp tôi gọi An An, cũng một lúc rồi mà còn chưa thấy cô ấy xuống.”
“À.”
Mở cửa ký túc xá ra, trong ký túc xá rộng rãi chỉ còn lại Hứa An An và Hà Kỳ. Sắp tốt nghiệp nên học kỳ cuối cùng mọi người đều ra ngoài thực tập, phòng ký túc xá sáu người chỉ còn lại ba người.
Cô bỏ túi xuống: “An An, Tiêu Hàn kêu tớ gọi cậu.”
Hứa An An có chút luống cuống gãi đầu: “Ôi! Tiểu bồ câu cậu về rồi à? Camera của tớ đâu? Camera đâu?”
“Ở trên vali phía sau cậu đó.” Tần Vãn Ca bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, cậu giúp tớ đi.”
“Giúp gì?” Dù sao sáng nay cũng không có lớp, cô rất rảnh.
Hứa An An nhét camera vào tay cô, lại lôi một tờ giấy nhỏ từ trong túi ra: “Này, cầm camera đi đến chỗ này, chụp tình nhân của một người đàn ông thành đạt.”
Chụp hình? Nghe sao hèn hạ thế? Hứa An An muốn để cô làm chó săn à?
Tần Vãn Ca lập tức lắc đầu: “An An, việc này tớ không giúp được cậu.”
“Tiểu bồ câu, bây giờ chỉ có cậu có thể giúp tớ, đây là yêu cầu của công ty thực tập, không làm được nhiệm vụ lần này công ty sẽ không đóng dấu cho tớ, thực tập không đạt tớ sẽ không thể tốt nghiệp. Ôi! Tiểu bồ câu, cậu giúp tớ một chút được không?”
Nhìn biểu cảm muốn bao nhiêu giả tạo có bao nhiêu giả tạo của Hứa An An.
Tần Vãn Ca làm ra dáng vẻ nôn mửa: “Sao cậu không tự đi.”
Hứa An An đột nhiên cười ngọt ngào, nháy nháy mắt với cô: “Người ta có hẹn với Tiêu Hàn rồi, phải đi núi Nga Mi xem mặt trời mọc, cậu giúp tớ một chút đi, xong rồi thì tớ sẽ trả thù lao cho cậu cộng thêm mời cậu đi ăn một bữa thịnh soạn, có được không?”
Nghe hai chữ thù lao, Tần Vãn Ca do dự.
“Vậy là đã nói xong rồi, tớ đi đây, bái bai tiểu bồ câu!”
“Này, An An!”
Tần Vãn Ca cúi đầu mờ mịt nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, cô còn chưa hỏi An An người thành công nổi tiếng là ai mà.