Chương 30: Mê Trai Cũng Là Bệnh, Cần Phải Chữa!

Editor: Coral

Tần Vãn Ca cầm túi lên lần nữa, chuẩn bị ra ngoài, lại nghe điện thoại di động “Ting” một tiếng.

Có tin nhắn.

Mở ra.

Đến từ người bạn thân cùng phòng trọng sắc khinh bạn của cậu ---- Tiểu bồ câu, quên nhắc cậu chụp lén vào buổi tối nữa.

Chụp vào buổi tối.

Việc chụp lén tình nhân của người thành đạt nổi tiếng vốn chính là chuyện nguy hiểm, một khi chọc giận người kia, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Huống hồ còn là buổi tối, một cô gái như cô, hình như càng nguy hiểm hơn.

Tần Vãn Ca đặt điện thoại di động xuống, ngồi đờ đẫn trên giường.

“Có chuyện buồn trong lòng à? Ăn một miếng chocolate đi.” Hà Kỳ ngồi xếp ở đối diện giường cô, đưa miếng chocolate qua: “Dove, tớ chỉ có thể ăn nhãn hiệu này.”

Tần Vãn Ca do dự vài giây thì nhận lấy, cô chưa bao giờ mua đồ ăn vặt, huống chi còn là thứ xa xỉ như vậy.

“An An kêu tớ buổi tối đi chụp hình, tớ đi một mình rất sợ.” Tần Vãn Ca cắn một miếng nhỏ chocolate, mùi hạt phỉ thơm lừng lập tức lan toả ra giữa răng và môi.

“Ôi! Nếu không thì tớ đi với cậu?” Hà Kỳ nhìn cô: “Nói không chừng là minh tinh gì đấy.”

Toàn bộ người ký túc xá đều biết, Hà Kỳ theo đuổi ngôi sao, nhất là các tân sinh viên là tiểu thịt tươi, không một ai mà cô không có hứng thú.

“Thật à?”

“So với kim cương còn thật hơn.”

Một ngày trôi qua rất nhanh, học tập, đi bệnh viện thăm mẹ, sau đó đến quán cà phê làm, lúc Tần Vãn Ca đi ra từ trong tiệm, đèn hai bên đường đã lần lượt sáng lên.

Ngày hôm nay Giang tiên sinh kia chưa tới, tất cả các cô gái ở đây đều hỏi thăm cô khi nào Giang tiên sinh đến quán cà phê.

Tần Vãn Ca tỏ vẻ mê trai cũng là bệnh, cần được chữa trị.

Cô và Hà Kỳ hẹn gặp nhau ở khách sạn, cô vừa tới nhưng không thấy Hà Kỳ.

Đột nhiên điện thoại vang lên.

__ Cảnh Sinh.

__ Anh tới đón em?

__ À, không cần, tối nay em làm ca đêm.

__ Người đàn ông khó đối phó đó? Hôm nay anh ta không có đến.

__ Mười giờ đón em? Không được, hôm nay phát lương, em đón xe về cùng với một bạn nữ của trường tiếng Anh, anh yên tâm.

__ Ừ, bái bai.

Thời gian nói chuyện được một phút ba mươi giây, Tần Vãn Ca cúp điện thoại.

“Này, Tiểu Ca.” Tần Vãn Ca biết đa số đều kêu cô như vậy, chỉ có Cảnh Sinh và An An là hai trường hợp ngoại lệ.

Tần Vãn Ca nhìn về phía Hà Kỳ.

“Ở tầng mấy vậy?”

Tần Vãn Ca không xác định, lại móc tờ giấy nhỏ ra nhìn một lần nữa: “Phòng 18 tầng 23.”

Hai người vừa đi vào đại sảnh, lén la lén lút đi về phía thang máy. Chưa từng làm kiểu công việc tương tự như chó săn, hai người đều vô cùng kích động lại cẩn thận từng li từng tí, dáng vẻ kề vai sát cánh có vài phần hèn mọn.

Đi được nửa đường đã bị bảo vệ chặn lại.

“Hai tiểu thư xin dừng bước.”

“Có chuyện gì sao?”

“Hai người ở phòng nào? Có thể cho tôi xem thẻ phòng một chút được không?”

Tần Vãn Ca và Hà Kỳ liếc mắt nhìn nhau, Tần Vãn Ca nói: “Chúng tôi đến tìm người.”

“Phòng nào tầng nào?”

“Phòng 18 tầng 23.”

Trong khách sạn này, từ tầng 20 trở lên tổng cộng có năm tầng, toàn bộ đều là phòng VIP, bình thường đều là một vài ngôi sao ở, người nổi tiếng trong giới chính trị hoặc giới kinh doanh, có thể thấy bình thường buổi tối có không ít cô gái đi thang máy lên, còn đi lên làm gì thì đây cũng không phải là chuyện mới lạ gì.

Sắc mặt bảo vệ dịu xuống vài phần, khẽ xoa cằm: “Xin lỗi, mời hai cô.”