Editor: Coral
Trong lời nói có chút chua chua.
Tần Vãn Ca bất đắc dĩ giải thích: “Cảnh Sinh, đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn, anh ta là khách trong tiệm, em không cẩn thận làm đổ cà phê vào người anh ta, anh ta thấy tay em bị phỏng nên muốn đưa em đi bệnh viện thôi.”
“Em đổ cà phê lên người hắn ta, không phải là em đưa hắn đi bệnh viện mà lại là hắn đưa em đi bệnh viện, thật đúng là rảnh quá mà.”
Cố Cảnh Sinh rất ít khi chửi thề, lúc này anh có thể nói những lời này bỏ qua sự dạy dỗ của Cố gia, anh tức giận thật rồi.
“Cảnh Sinh…” Đầu Tần Vãn Ca cũng to lên, sao cảm thấy càng đồ càng đen thế này?
“Vừa rồi hắn đặt tay lên lưng em.” Cố Cảnh Sinh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt đó xa cách lạnh nhạt cũng có nghi ngờ do dự.
“Em…em không có biết.”
“Hai người đã tới mức độ này rồi sao? Hắn ta sờ em, em cũng không biết?”
Bên trong xe, bầu không khí trở nên căng thẳng, một ngọn lửa giận vô hình vây xung quanh Cố Cảnh Sinh.
“Không phải, không phải, em và anh ta thực sự không có quen biết.”
Tần Vãn Ca giải thích, lại cảm thấy giải thích như vậy không có sức thuyết phục.
Nói cho cùng, chuyện này là cô có lỗi với Cố Cảnh Sinh.
Cô gục đầu xuống: “Cảnh Sinh, chúng ta đừng cãi nhau có được không?”
Giọng của cô gái yếu ớt giống như một con cún bị thương, Tần Vãn Ca như vậy luôn khiến Cố Cảnh Sinh mềm lòng.
Mím môi: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi bệnh viện.”
“Trường học sắp đóng cửa rồi, về muộn sẽ không vào được.”
“Vào không được thì không cần vào, chúng ta ở ngoài.”
Ở ngoài có nghĩa là gì, trong lòng Tần Vãn Ca rất rõ, nhưng mà lúc này cô không thể từ chối Cố Cảnh Sinh.
Không nói gì nữa, xe chạy thẳng về phía bệnh viện thành phố.
Băng bó đơn giản đi ra, Cố Cảnh Sinh tìm một khách sạn gần bệnh viện.
Bên ngoài trang trí rất khí thế, nhìn qua rộng rãi thoáng mát, khách sạn như vậy giá cả nhất định rất đắt.
Tần Vãn Ca níu tay Cố Cảnh Sinh: “Cảnh Sinh, chúng ta đổi khách sạn khác đi.”
“Khách sạn này điều kiện vệ sinh rất tốt, anh biết em lo lắng cái gì, không sao, anh có tiền.”
“Cảnh Sinh, em không muốn xài tiền của anh.”
Cố Cảnh Sinh đưa tay sờ sờ đầu Tần Vãn Ca, ngón tay khớp xương rõ ràng để trong tóc cô: “Em là bạn gái của anh, sau này là vợ của anh, tiền của anh không để cho em xài thì cho ai xài?”
Vợ…từ này khiến cho mặt Tần Vãn Ca nháy mắt đỏ bừng, ở cùng Cố Cảnh Sinh lâu như vậy, nói thật thì cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gả cho Cố Cảnh Sinh, dù sao Cố gia không phải là loại mà kẻ nghèo rớt mồng tơi như cô có thể trèo lên được.
Cô chưa bao giờ tự ti về bản thân mình.
Nhưng cô biết, theo tính cách mẹ của Cố Cảnh Sinh, cô gả vào Cố gia sợ là khó như lên trời.
Cô đã từng đi đến Cố gia một lần rồi, rất khó có khả năng, mẹ của Cố Cảnh Sinh, là một người phụ nữ rất đanh đá kiêu căng, bà cũng không thích cô.
Có lẽ không phải là không thích cô, chỉ là không thích kẻ nghèo hèn như cô mà thôi.
Tần Vãn Ca cúi đầu, trong lòng thở dài một hơi, không nói chuyện.
Hai người đi vào khách sạn, lấy thẻ căn cước ra thuê một phòng.
Cầm thẻ phòng lên lầu.
Vào cửa, tầm mắt của Cố Cảnh Sinh nhìn vào bàn tay giống như bánh ú của cô: “Xem ra đêm nay em không tắm được rồi, anh đi tắm trước, em chờ anh một chút.”