Chương 27: Nghe Nói…cái Này Rất Đau

Editor: Coral

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy.

Tần Vãn Ca ngồi ngay ngắn ở mép giường, đầu ngón tay co quắp vào trong lòng bàn tay, ngón tay nắm chặt mép quần áo, trông rất khẩn trương.

Nếu như cô nhớ không lầm, hình như đây là lần đầu tiên cô và Cố Cảnh Sinh ở chung một phòng.

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì cô rất rõ, cũng chính là quá rõ nên mới sợ.

Chuyện như thế này thời đại bây giờ hẳn không coi là gì, nhưng trong lòng Tần Vãn Ca rất bảo thủ, từ nhỏ mẹ đã dạy dỗ cô, con gái phải tự trọng biết giữ mình.

Cô cũng không phải không muốn cùng Cố Cảnh Sinh làm chuyện kia, cô rất thích Cảnh Sinh, anh ấy là mối tình đầu của cô, chỉ là trong lòng luôn có cảm giác bất an.

Mỗi cô gái đại khái là trải qua đêm đầu tiên đều sẽ thấp thỏm.

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Cố Cảnh Sinh bước ra.

Bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, nam sinh hơn hai mươi tuổi, cơ thể đã sớm phát triển hoàn thiện, cường tráng lại cao ráo.

Cố Cảnh Sinh rất thích tập thể hình, chạy bộ, cử tạ, bơi lội, leo núi, sinh hoạt hằng ngày của anh rất phong phú.

Tần Vãn Ca nhìn sang, thì thấy cơ ngực rắn chắc cùng với cơ bụng tám múi của anh ẩn hiện giọt nước, bụng dưới ẩn sau lớp khăn nhưng đường nét vẫn nổi rõ.

Vô cùng gợi cảm.

Trong phòng đột nhiên ấm lên, Tần Vãn Ca mắc cỡ không dám ngẩng đầu.

Cố Cảnh Sinh đi lại, trên trán còn đọng vài giọt nước, khoé mắt anh nhìn cô, ánh mắt đen láy giống như có sức mạnh mê hoặc lòng người.

“Ca Nhi, chúng ta đi ngủ đi?”

Tần Vãn Ca vẫn cúi đầu, gần như là gật đầu.

Cố Cảnh Sinh vươn người qua bế cô lên, động tác nhẹ nhàng đặt cô vào giữa giường lớn, cơ thể cao lớn của người đàn ông ập xuống mang theo nhiệt độ nóng hổi.

Hô hấp của hai bên quấn quít, Tần Vãn Ca gần như không thở nổi, cơ thể căng thẳng, cứng ngắc giống như khúc gỗ.

Cố Cảnh Sinh nhìn người phụ nữ bên dưới, gương mặt trắng trẻo có chút đỏ ửng, đôi mắt ngượng ngùng không dám nhìn anh, lông mi rậm rạp rũ xuống giống như lông chim màu đen, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trái tim anh, mái tóc màu đen xoã ra sau lưng, mềm mại như tơ.

Rất mê người, cũng rất đáng yêu.

Anh nhẹ nhàng hôn khoé môi Tần Vãn Ca một chút, thì thầm bên tai cô: “Ngoan, thả lỏng hai chân...”

Tần Vãn Ca kinh ngạc nhìn Cố Cảnh Sinh, bất lực nắm cánh tay anh: “Cảnh Sinh, em sợ, nghe nói...cái này rất đau.”

“Không sao, anh sẽ nhẹ một chút, em nói được, anh mới động tiếp, được không?”

Tần Vãn Ca úp mặt vào ngực của anh gật đầu, mặt đỏ như là tôm luộc.

Cố Cảnh Sinh vẫn dịu dàng giống như con người của anh, nhẹ nhàng khiến cho người ta lún sâu vào.

Hô hấp của cả hai cuối cùng cũng hỗn loạn, ý thức bắt đầu mơ màng.

Trong đầu Tần Vãn Ca vẫn căng thẳng, không cách nào có thể toàn tâm toàn ý tập trung được.

Lúc bàn ta của Cố Cảnh Sinh bắt đầu đi xuống, cô đột nhiên cực kỳ sợ hãi, đưa tay đè tay của Cố Cảnh Sinh lại, ánh mắt cầu xin nhìn anh: “Cảnh Sinh, hay là lần sau chung ta tiếp tục đi?”

Động tác của Cố Cảnh Sinh ngừng lại, đôi mắt đen nhánh dịu dàng nhìn cô, giơ tay vén sợi tóc lộn xộn ra sau tai: “Ca Nhi, cho anh đi, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, cho anh được không?”