Editor: Coral
Giang Diễn đột nhiên hạ thấp âm lượng, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được: “Không ai nói cho cô biết lúc cô không mặc quần áo thì đẹp hơn à?”
Tần Vãn Ca thấy từ miệng Giang Diễn phun ra câu không nghiêm túc như vậy, cảm thấy có chút không tin nổi, tên này có tính là đang trêu chọc, đùa giỡn với cô không?
Trong nháy mắt, mặt của Tần Vãn Ca trở nên đỏ bừng, đôi mắt trợn to danh chính ngôn thuận nói: “Giang tiên sinh, nếu như anh tiếp tục trêu chọc, đùa giỡn tôi, tôi có quyền không phục vụ anh.”
“Trêu chọc, đùa giỡn?” Giang Diễn nghiêng đầu, thờ ơ nhìn cô, chậm rãi lặp lại mấy từ này trong miệng, vài giây sau bất ngờ nở nụ cười: “Tần Vãn Ca? Ok, một phần Skinny Latte.”
Đây là lần đầu tiên Tần Vãn Ca thấy người đàn ông trước mặt này cười, đúng là rất đẹp, không biết vì sao, đôi mắt như hố đen khiến cho cô liên tưởng tới mặt nước gợn sóng.
Run sợ vài giây, cô mới mở miệng: “Loại Skinny Latte nào? Latte có rất nhiều loại.”
“Vanilla.”
Không thể không nói, tiếng Anh của hắn rất chuẩn, nếu không chú ý tới vẻ ngoài của hắn mà chỉ nghe giọng nói, bạn sẽ nghĩ hắn vốn là người nước ngoài.
Tần Vãn Ca pha chế cà phê xong, mang lên quầy, lại phát hiện chẳng mấy chốc người đàn ông kia đã ngồi lại chỗ cũ, quần tây màu đen làm nổi bật đôi chân dài, hắn nghiêng người sang nhìn cô, hai nút trên áo sơ mi không gài, lúc cơ thể hơi nghiêng về phía trước, làn da màu lúa mạch lộ ra từ kẽ hở của áo, dưới ánh đèn ánh lên vẻ khoẻ mạnh sáng bóng, đó là điều khiến vô số phụ nữ bị mê hoặc.
Đáng tiếc người đàn ông này quá nguy hiểm.
Tần Vãn Ca biết rõ, hắn là người mà cô không thể trêu chọc.
Cho nên, tốt nhất là nên phớt lờ vẻ đẹp của hắn.
Tần Vãn Ca liếc sang Tiểu Thanh bên cạnh đang ngây ra nhìn chằm chằm người đàn ông kia, đưa tay vỗ vỗ vai của cô: “Tiểu Thanh, mang cà phê cho người đàn ông dựa vào cửa sổ kia đi.”
Ai ngờ một lát sau, Tiểu Thanh mang cà phê ủ rũ cúi đầu quay về, vẻ mặt hâm mộ nhìn cô: “Tiểu Ca, người đàn ông kia chỉ muốn cậu phục vụ cho anh ta thôi.”
Tần Vãn Ca cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, có đố kỵ có phỏng đoán, nói chung đa số là không có ý tốt, cô tức giận nhìn người đàn ông không liên quan tới mình, hắn muốn cho cô trở thành kẻ thù chung của tất cả phụ nữ hay sao?
Cô không muốn đi, nhưng tiếc là quy tắc của tiệm là khách hàng là Thượng Đế, cô lại không thể thờ ơ với hắn.
Quên đi, cô không thể làm khó tiền bạc được.
Tần Vãn Ca đi ra từ quầy, tự mình mang cà phê lại.
Không biết là cố ý hay vô tình, khoảng cách gần cửa sổ chỉ còn hai bước, thì một vị phu nhân còn trẻ tuổi đυ.ng mạnh vào cô.
Gần như là không khống chế được cơ thể, cổ tay hơi run lên, một dòng cà phê nóng hổi văng ra ngoài, rớt vào mu bàn tay của cô, Tần Vãn Ca sợ nóng, hai tay càn run dữ hơn, cái ly rơi xuống chỉ nghe “xoảng” một tiếng, ly cà phê đập vào bàn bắn tung toé lên người Giang Diễn, sau đó lăn xuống đất vỡ tan tành, cà phê còn dư lại văng lên ống quần của hắn.
Tần Vãn Ca trợn mắt há hốc mồm, lập tức nhào tới cầm lấy khăn giấy trên bàn, nhanh chóng lau quần áo của hắn, miệng không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý...”
Vài giây sau, người đàn ông nhíu mày, đưa tay đè ngón tay thon dài trắng trẻo của Tần Vãn Ca, nhướng mắt, trong giọng nói có chút chế giễu: “Cô muốn cho cà phê này lan ra thêm à?”