Chương 21: Cô Phục Vụ Khách Như Vậy À?

Editor: Coral

Lập tức có người phục vụ đi lên đón tiếp.

Khi thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của Giang Diễn thì đỏ mặt, cầm menu cà phê của tiệm trong tay mà quên mất phải mở ra.

Ánh mắt của Giang Diễn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang bận rộn giao lưu với người khách nước ngoài ở kia, tiếng Anh lưu loát nghe rất êm tai, mang trên mặt nụ cười nhẹ, lúc cô cười lên rất sống động, rất ấm áp, như ánh sáng mặt trời vàng rực toả ra hơi ấm xuyên qua sương mù dày đặc của mùa thu.

Ngón tay người đàn ông nhịp nhàng gõ trên mặt bàn, giơ tay chỉ vào người phục vụ ý kêu cô lại gần.

Nữ nhân viên phục vụ vừa mừng vừa lo, vội vàng đi lại, vuốt vuốt l*иg ngực đang nhảy nhót của mình: “Tiên sinh.”

“Thấy nhân viên phục vụ nữ kia không, kêu cô ta lại đây.”

Nữ nhân viên phục vụ giống như bị hớp hồn, ngơ ngác gật đầu, đi lại chọc chọc cánh tay của Tần Vãn Ca.

“Tiểu Thanh?” Tần Vãn Ca trừng mắt nhìn cô: “Sao cậu lại ngây ngốc như vậy?”

“Cái người đẹp trai bên kia gọi cậu kìa.”

Tần Vãn Ca quay đầu lại, sự thật là cô là người cuối cùng trong tiệm nhìn thấy Giang Diễn, từ lúc hắn vào tiệm đến giờ tất cả nhân viên nữ trong tiệm đều nhìn chằm chằm hắn.

Chẳng qua, cô nhíu mày liếc mắt nhìn Giang Diễn: “Tôi không đi, cậu đi đi.”

“Ôi! người đàn ông đẹp trai như vậy, cậu tưởng tớ không muốn đi à, nhưng người ta chỉ rõ là muốn cậu qua đó có được không? Tiểu Ca, nếu tớ là cậu thì đã bị vẻ đẹp đó gϊếŧ chết rồi.”

Tần Vãn Ca cười nhạt vài tiếng, đẹp chết? Không khác hù chết là mấy.

Cô khoát khoát tay: “Tớ kiên quyết không đi.”

“Ôi ôi ôi, thật là, cậu có cái gì tốt để cho tớ nhắc đến chứ?” Mắt Tiểu Thanh phát sáng như ngôi sao: “Nếu cậu không đi thì tớ đi đấy, cậu đừng trách tớ cướp của cậu.”

Tần Vãn Ca đẩy đẩy cô ta: “Đi nhanh đi, đừng để người ta đợi lâu.”

Tiểu Thanh quay lại bàn đó một lần nữa, hơi gật đầu: “Tiên sinh, cô ấy có chút việc, xin hỏi anh muốn uống gì, tôi có thể gọi giúp anh.”

“Không cần.” Giang Diễn dứt khoát ngắt ngang lời của Tiểu Thanh.

Vài giây sau thì đứng lên, đi về phía quầy.

Có một kiểu người đàn ông, cho dù mặc áo sơ mi cùng quần tây giống người khác, nhưng lại toát lên loại khí chất mà người khác không bao giờ sánh được, trời sinh chính là người may mắn, ở bất kỳ thời điểm nào thì cũng là người nổi bật nhất trong đám đông.

Ví dụ như, Giang Diễn vào lúc này.

Gần như ánh mắt của tất cả cô gái có mặt trong tiệm đều nhìn về phía hắn.

Chỉ có Tần Vãn Ca, không chớp mắt đang loay hoay với máy pha cà phê.

Cho đến lúc Giang Diễn đứng trước quầy, ngón tay thon dài có lực đang gõ gõ trên quầy: “Cô phục vụ khách như vậy à?”

Tần Vãn Ca mới bất đắc dĩ từ phía sau máy pha cà phê mặt vô cảm nhìn anh: “Tiên sinh, xin hỏi anh muốn uống gì?”

“Nhân viên phục vụ mà bày ra vẻ mặt lạnh lùng với khách, cô muốn bị đuổi sao?”

Mặc dù là do mình ói lên trên người của hắn mới bị khiếu nại, nhưng cuối cùng cũng không thể chối bỏ sự thật là _____ vì người đàn ông này mà cô bị mất một ngàn đồng, cho nên thứ lỗi cho cô quả thực là không thể bày ra vẻ nhiệt tình lại vui vẻ ôn hoà được.

Tần Vãn Ca nặn ra một nụ cười miễn cưỡng vui vẻ: “Tiên sinh, xin hỏi anh muốn uống gì?”

Ánh mắt Giang Diễn nhìn từ trên mặt cô sang bảng tên trước ngực của cô.

Ý thức được hắn đang nhìn cái gì, Tần Vãn Ca vội vàng nắm chặt menu ở trong tay che lại: “Giang tiên sinh, không ai nói với anh rằng nhìn chằm chằm vào ngực của phụ nữ lâu như vậy là hành vi rất bất lịch sự à?”