Editor: Coral
Sau khi giằng co qua lại cả buổi, tiền không tới tay mà cơm cũng chẳng ăn, Tần Vãn Ca ôm cái bụng trống rỗng lại, đờ đẫn ngồi trên xe buýt.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Một lúc lâu, đến khi tầm mắt mọi người xung quanh đều quay lại nhìn về phía cô, Tần Vãn Ca mới ý thức được là chuông điện thoại của mình.
Áy náy nhìn mọi người, hấp tấp lấy điện thoại ra, bắt máy.
“Alo, Ca Nhi.”
“Cảnh Sinh.”
“Sắp tan làm chưa? Anh đi đón em.”
“Hôm nay em làm ca đêm, phải mười giờ rưỡi mới tan làm, anh không cần đi đón em, tự em về được.”
“Anh không yên tâm.” Người trong điện thoại ngừng lại một chút: “Mười giờ rưỡi anh chờ em ở cửa quán cà phê.”
“Cảnh Sinh…”
Giống như lần trước, chưa nói chuyện xong thì Cố Cảnh Sinh đã cúp máy trước.
Tần Vãn Ca thở dài một hơi cất điện thoại di động vào, cô không hy vọng Cố Cảnh Sinh sẽ đến tiệm cà phê, xưa nay anh chỉ đến những nơi như vậy đều là để uống cà phê, mà cô chỉ là một nhân viên ở đó, loại khác biệt về thân phận và địa vị này, luôn luôn nhắc nhở cô, giữa cô và Cố Cảnh Sinh khác nhau một trời một vực.
Cô không thích loại cảm giác này.
Lúc đang xuất thần thì xe buýt đã đến nơi.
Tần Vãn Ca xuống xe, thay quần áo, xốc lại tinh thần tập trung tinh thần làm việc.
Nhϊếp Viễn đứng ở ngoài xe đợi, Giang Diễn đi vào trong tiệm mua bánh cake, Tưởng Hân Nhiên rất thích ăn bánh ngọt ở tiệm này, một tuần sẽ ăn ít nhất một lần, mỗi lần Giang Viễn sẽ đi một vòng thật xa để đến đây mua.
Nếu như Giang Diễn dành sự ân cần này cho một người phụ nữ có thân phận thích hợp hắn sẽ rất vui mừng, nhưng Tưởng Hân Nhiên hết lần này tới lần khác lại là chị dâu của Giang Diễn.
Giữa bọn họ có một tầng quan hệ tế nhị, mà người ngoài cũng đồn thổi rất nhiều về họ.
Hắn đã gặp Tưởng Hân Nhiên rồi, là một người phụ nữ kiêu ngạo lại hay giả bộ, nhưng Giang Viễn vẫn một mực yêu sự đanh đá hay khóc lóc om sòm của cô ta.
Chẳng qua, mối quan hệ của bọn họ rất lộn xộn, hắn không quan tâm, nhưng lại nghĩ tới hôm nay đυ.ng phải tiểu nha đầu kia.
Trong tay Giang Diễn cầm một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo bước ra, Nhϊếp Viễn đứng dậy, mở cửa xe.
Chiếc Bentley Mulsanne màu đen lại khởi động lần nữa, không tiếng động lái qua thành phố bê tông cốt thép này, đèn đường buổi tối xuyên qua cửa kính xe, chiếu sáng phía trong xe, ngọn đèn mờ ảo luôn là thứ khiến cho cái thành phố này lạnh lùng, đặc biệt là khi ban đêm gió thổi, càng hiện rõ vẻ cô đơn.
Không ai nói gì.
Bên trong im lặng, chiếc xe chạy về theo đường cũ.
Giang Diễn cầm bánh Mousse nhân đậu đỏ trong tay, con ngươi màu đen lẳng lặng nhìn bóng đêm, ánh mắt của người đàn ông rất dịu dàng, nhưng lại lộ ra một loại cô đơn khó nói thành lời.
Xe rẽ vào góc phố, đèn đường chiếu vào gương mặt người đàn ông, một tiệm cà phê lặng lẽ ở bên đường, không khí bận rộn nhưng ấm áp.
Một bóng dáng mảnh khảnh cùng với đôi gò má duyên dáng lọt vào tầm mắt.
Ngón tay của người đàn ông để trên đùi khẽ nhúc nhích, mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng dáng kia, môi mỏng hơi mở: “Dừng xe.”
Nhϊếp Viễn giật mình, Giang Viễn không có thói quen uống cà phê vào ban đêm.
Nhưng anh vẫn đậu xe ở ven đường.
Giang Viễn cũng không biết tại sao lại kêu Nhϊếp Viễn dừng xe, chỉ là thấy bóng dáng đó thì muốn vào xem mà thôi.
Xuống xe, đẩy cửa rồi vào, tìm một vị trí sát cửa sổ.