Editor: Coral
Tần Vãn Ca bước hai ba bước đã đi tới: “Cảnh Sinh.”
Cố Cảnh Sinh lớn lên trắng trẻo sáng sủa, dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng trông cao ráo, tươi mát như gió tháng ba, mái tóc rũ xuống hàng lông mày rậm rạp, cười mỉm đẹp như các chàng trai nhẹ nhàng trong tiểu thuyết mà mỗi học sinh nữ thầm mến.
Chỉ có điều, hôm nay anh không cười, lông mày hơi chau lại, đôi mắt đen trong veo nhìn Tần Vãn Ca, trừ hình ảnh vụn vặt phản chiếu ngược lại, còn có một chút tức giận.
“Ca Nhi, tối hôm qua em đi đâu vậy?”
Tần Vãn Ca không dám đối diện với anh, cắn môi: “Em làm ca đêm ở quán cà phê.”
“Tần Vãn Ca!” Đột nhiên giọng nói của Cố Cảnh Sinh cao hơn, lông mày rậm của anh càng chau lại hơn.
Cố Cảnh Sinh rất ít khi tức giận, nhất là đối với cô, cho nên Tần Vãn Ca lại càng hoảng sợ, sách giáo khoa cầm trên tay hơi run rẩy. Vài giây sau, trong đôi mắt đen loé lên ánh sáng, ngẩng đầu lên: “Từ Ngưng nói cho anh biết hết rồi à?”
“Nếu như em ấy không nói cho anh biết, em định gạt anh đến nơi như vậy bao nhiêu lần nữa?”
Dáng vẻ Cố Cảnh Sinh lúc tức giận có hơi lạnh lùng, Tần Vãn Ca cắn môi, ngập ngừng đưa tay ra nịnh nọt nắm lấy ống tay áo của Cố Cảnh Sinh: “Cảnh Sinh, không phải như anh nghĩ…”
“Vậy thì thế nào?” Cố Cảnh Sinh nhìn ánh mắt nịnh nọt của Tần Vãn Ca, giọng nói hơi nhẹ nhàng nhưng vẫn còn lạnh lùng một chút: “Ca Nhi, chỗ đó không phải là chỗ mà một cô gái tốt như em nên đến!”
Tần Vãn Ca ngập ngừng nhìn anh, không biết nên giải thích như thế nào.
Sao cô không biết biết nơi như vậy không phải là nơi tốt lành gì chứ, nhưng cô còn cách nào chứ, nếu như không phải thiếu tiền, cô cũng không cần đi đến những chỗ như vậy.
Hiện thực tàn khốc, người chưa từng trải qua thì vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Hoàn cảnh gia đình Cố Cảnh Sinh khá giả, từ nhỏ đã không lo ăn mặc, tự nhiên anh sẽ không hiểu rắc rối của cô. Có đôi khi, không phải bạn có muốn làm hay không, mà là không làm không được.
Ngón tay siết chặt sách giáo khoa rồi buông ra. Một lúc sau, Tần Vãn Ca ngẩng đầu: “Em biết rồi, chỗ như vậy sau này em sẽ không đi nữa.”
Vẻ giận dữ trong mắt của Cố Cảnh Sinh dần tản ra, kéo tay Tần Vãn Ca: “Đi, anh đưa em đi học.”
Tay của Cố Cảnh Sinh rất ấm, chỉ là cảm xúc nóng bỏng lại khiến cho trong lòng Tần Vãn Ca run lên bần bật. Trong đầu lại hiện ra câu nói của người đàn ông lúc sáng.
Đôi tay này của cô…
Tần Vãn Ca không thoải mái rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Cố Cảnh Sinh.
“Sao vậy?”
Tần Vãn Ca bước nhanh hơn, cúi đầu đi như bay, rất sợ Cố Cảnh Sinh nhận thấy sự khác thường của cô: “Không có gì, trời nóng nực, lôi kéo dễ đổ mồ hôi rất khó chịu.”
“Ừ, hôm qua...không ai ăn hϊếp em chứ?” Cố Cảnh Sinh không đủ kiên nhẫn, bước nhanh đuổi theo cô để hỏi.
Thật ra hôm qua anh có đi Danh Tước tìm cô, chẳng qua anh không tìm được Tần Vãn Ca ở đó.
Tần Vãn Ca bước hơi chậm lại một chút, cô và một người đàn ông xa lạ ngủ cùng nhau, cái này có tính là ăn hϊếp không?
Chắc là không tính, dù sao tối hôm qua cũng là cô leo lên giường người đàn ông kia.
Tần Vãn Ca lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, Ca Nhi, anh biết em không phải là một cô gái hư mà, em đến chỗ như vậy khẳng định là có nỗi khổ của mình, nhưng anh mong sau này em có chuyện khó khăn gì có thể nói với anh, đừng cố làm một mình.”
Xài tiền của Cố Cảnh Sinh? Tuy rằng trong nhà của Cố Cảnh Sinh không thiếu tiền một chút tiền đó, nhưng tự tôn của Tần Vãn Ca không cho phép mình lộ ra vẻ chật vật trước mặt người mình yêu nhất.
Cô cắt ngang lời của Cố Cảnh Sinh, hấp tấp đi lên bậc thềm: “Cảnh Sinh, không nói nữa, bị muộn học rồi, em vào đây, tạm biệt.”