Chương 15: Cần Khoảng Bao Nhiêu Tiền?

Editor: Coral

Hết giờ học.

Tần Vãn Ca ăn qua loa trong nhà ăn của trường xong thì đón xe buýt đến bệnh viện.

Đang giờ cao điểm tan tầm, trong xe buýt chật cứng người gần như dính chặt vào nhau. Vào buổi trưa, trong lúc nóng nhất của một ngày, chỉ một lát mà mồ hôi đã thấp ướt hết lưng áo, mùi trong xe buýt trở nên khó ngửi, có không ít người đang phàn nàn.

Tần Vãn Ca lấy tai nghe ra nghe nhạc, ngăn chặn sự huyên náo của thế giới bên ngoài.

Trong điện thoại đang phát bài năm đó vội vàng của Vương Phi, cô thích giọng hát của Vương Phi, sự thảnh thơi, lười biếng, biến ảo linh hoạt, muốn làm gì thì làm như vậy, từng chút một, tất cả đều là tâm trạng và ham muốn của một người phụ nữ. Giọng hát của cô, nó khiến người ta thực sự cảm nhận được sự hoang tàn của thành phố này và sự bất lực ẩn dưới vô số mặt nạ giả tạo.

Đầu cô dựa vào cánh tay của mình, xe buýt lắc lư nhẹ nhàng, thời gian chờ đợi hình như không còn dài đằng đẵng như vậy nữa.

Sau nửa giờ trên xe buýt, cuối cùng nó cũng dừng lại trước trạm.

Tần Vãn Ca nhảy xuống xe, đi thêm một đoạn nữa chính là bệnh viện.

Mặt trời rất lớn, mặt đường có chút nóng hổi, ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt người đi đường đều không mở ra được, Tần Vãn Ca giơ tay lên che nắng, nhanh chóng đi về phía bệnh viện.

Quen thuộc đi lên lầu, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Vẫn là như cũ.

Trên người mẹ cô cắm đủ loại ống, vẫn đang mê man ngủ.

Trong phòng bệnh có chút oi bức, Tần Vãn Ca kéo cửa sổ ra, khiến cho gió bên ngoài thổi vào nhẹ nhàng xua tan hơi nóng, lại bưng nước đến lau chùi cơ thể cho mẹ cô.

Lúc lau chùi cơ thể trên mặt cô nở nụ cười thản nhiên, vừa lau vừa trò chuyện, nhẹ nhàng khe khẽ nói: “Mẹ đoán xem trưa nay con ăn gì? Không sai, là cơm, nhà ăn trong trường đã đổi đầu bếp mới, hương vị món ăn mới rất ngon, dì ấy còn cho con thêm một muỗng cơm.”

Không ai trả lời, Tần Vãn Ca ngừng một chút, cười khẽ vài tiếng, viền mắt hơi đỏ, cô chớp mắt vài cái rồi nói tiếp.

“Qua một thời gian ngắn nữa con sẽ đi thực tập rồi, đến lúc đó có thể sẽ không có thời gian đến thăm mẹ nữa, cho nên mẹ phải mau chóng khoẻ lại, như vậy thì sẽ không để Ca Nhi phải bận lòng nữa.”

Gió ở ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, sau buổi chiều ánh sáng mặt trời trở nên lâu hơn, trong phòng bệnh yên tĩnh.

Có bác sĩ tới kiểm tra như mọi ngày.

Trong không gian yên tĩnh tiếng bước chân vang lên có chút bất ngờ.

Tần Vãn Ca kìm nén xúc động, quay đầu lại, hơi mỉm cười: “Bác sĩ, hôm nay mẹ tôi có tỉnh lại không?”

“Buổi sáng tỉnh một lúc.” Bác sĩ đi lại nhìn nhanh dụng cụ trên cơ thể của mẹ cô vài lần, rồi cúi đầu cầm bút viết cái gì đó trên giấy, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, cây bút ngừng lại: “Đúng rồi, có một tin tốt, có tim phù hợp với mẹ của cô, có thể mau chóng sắp xếp phẫu thuật rồi.”

Nụ cười trên mặt Tần Vãn Ca hơi ngưng lại một chút, cô rũ mắt, ngón tay siết chặt lấy khăn mặt, ngón tay thon dài run rẩy, che giấu vẻ bất an trong mắt: “Cần khoảng bao nhiêu tiền?”

Đây đúng là một tin tốt nhưng đối với Tần Vãn Ca mà nói, không chỉ mang lại niềm vui mà còn có sự đau lòng.

Bây giờ chỉ lo trả tiền viện phí thôi cũng đã rất khó khăn rồi, lại càng đừng nhắc tới số tiền phẫu thuật lớn như vậy.

“Có lẽ cần khoảng ba mươi vạn.”

Tim của Tần Vãn Ca khi nghe chi phí thì đập mạnh một cái, nhưng mà rất nhanh cô đã ngẩng đầu lên, mỉm cười với bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ nhanh chóng đem tiền đến.”