Chương 11: Đắc Tội Với Thiếu Gia Nhà Họ Giang

Editor: Coral

Lần đầu tiên Tần Vãn Ca uống say, cô cũng không ngờ tửu lượng của mình lại kém như vậy, nửa đêm chạy vào phòng của người khác, đây thật sự là chuyện Tần Vãn Ca cô làm ra sao?

Đột nhiên cô nhớ tới trước khi đi đã nói câu kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, cho nên chuyện người đàn ông kia nói là thật?

Tối hôm qua, là cô đã leo lên giường của hắn, hơn nữa cô còn rất coi thường hắn, lên án hắn dụ dỗ các cô gái trẻ.

Thật là mất mặt mà.

Lớn thế này rồi mà lần đầu tiên mất mặt như thế.

Tần Vãn Ca ném một câu “cảm ơn” rồi vội vã rời khỏi đó. Còn đợi nữa, cô sợ người đàn ông kia đột nhiên nhảy ra tiếp tục sỉ nhục cô.

“Alo ___” Nhϊếp Viễn thấy Tần Vãn Ca nhanh chóng chuồn mất như một kẻ trộm, anh thu hồi tầm mắt như suy nghĩ điều gì đó, nhưng anh vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô nhóc kia. Chẳng lẽ, cô nhóc đó và chủ tịch xảy ra chuyện gì rồi?

Nhấc chân, vào cửa.

Giang Diễn đang ngồi trên ghế sô pha, cầm một ly nước lọc, xuất thần nhìn ra cửa.

Chủ tịch đang nghĩ gì vậy?

Nghĩ tới cô nhóc vừa đi kia?

Nhϊếp Viễn cười hì hì đi lại: “Chủ tịch, hình như tôi vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra từ phòng của anh...”

Người đàn ông nhấp một ngụm nước, yết hầu chuyện động lên xuống, mặc dù chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng gợi cảm chết người.

Để ly nước xuống rồi đứng lên, ánh mắt rất là lạnh nhạt nhìn Nhϊếp Viễn: “Lấy quần áo lại đây.”

“...”

Sao chủ tịch trở mặt nhanh như vậy, rõ ràng vừa rồi hình như chủ tịch còn đang cười mà!

Nhϊếp Viễn tức giận, đưa túi xách trong tay qua cho hắn: “Chủ tịch, tôi ở dưới lầu chờ anh.”

_________

Tần Vãn Ca xuống lầu, dựa vào trí nhớ tìm được phong làm việc của quản lý.

“Quản lý, tiền lương của tôi.” Cô có chút mong đợi nhìn vào đỉnh đầu thưa thớt tóc giống như mã vạch của người đàn ông trước mắt.

Từ Ngưng nói ở đây lương cao, hơn nữa còn là nhận theo ngày, tối qua là Từ Ngưng dẫn cô tới đây.

Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới vài giây, sắc mặt lại trở nên khó coi: “Tiền lương? Tiền lương ở đâu chứ, tối qua cô bị khách khiếu nại có biết không?”

“Khiếu nại?”

Tần Vãn Ca nhíu mày, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh lùng mà lại vô sỉ kai, khiếu nại? Ừ, rất giống chuyện người đàn ông kia làm.

“...”

“Cái gì, bắt đầu từ ngày mai không cần tới nữa!” Đắc tội người lợi hại như vậy, cho dù cô gái này xinh đẹp đi nữa, ông cũng không dám dùng.

“Quản lý...”

“Đi ra ngoài đi, tôi cũng không giúp được cô đâu. Cô gái à, cô biết người mình đắc tội là ai không?”

Tần Vãn Ca lắc đầu, xem ra người đàn ông kia có địa vị rất lớn. Sáng sớm hôm nay, cô nhớ mang máng người đàn ông khác gọi ánh là chủ tịch gì đó.

“Chính là thiếu gia nhà họ Giang đó!” Giang gia ở Dung Thành, có thể nói là một tay che trời, Giang Diễn dậm chân một cái, Dung Thành cũng phải run theo.

“Rất lợi hại?”

“...”

Quản lý liếc cô một cái, đầu năm nay lại có người còn không biết Giang Diễn.

Ông khoát khoát tay, mệt mỏi nói: “Cô gái à, đi đi.”

Tần Vãn Ca cười cười: “Quản lý, tôi có thể hỏi ông một vấn đề cuối cùng được không.”

“Hỏi đi.”

“Tại sao người đó khiếu nại tôi?”

“Có người nói...là bởi vì thái độ phục vụ quá tệ.”