Chương 168: Ngoại Truyện: Bạch Ngọc Trân & Vương Kỳ Khôn.

Vương Kỳ Khôn nhất thời không nghĩ ra, hắn cứ tưởng cô đã quên hắn rồi, cứ tưởng cô đã quyết định đi tìm tình yêu mới. Nhưng không…cô đã đến rồi, cô không bỏ rơi hắn.

" Ngọc Trân!" Vương Kỳ Khôn cũng mừng rỡ nói, hắn đưa tay ôm lấy cô thật chặt.

Ngay tại giờ phút này, hắn không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, hắn bây giờ chỉ muốn ở bên cô mà thôi. Hắn sẽ không lại ngu ngốc mà đẩy cô xa hắn thêm một lần nào nữa, những ngày dằn vặt sau song sắt đã quá đủ rồi.

" Anh thật sự nhớ em! Xin lỗi, vì đã khiến em tổn thương! Ngọc Trân, anh yêu em! Cả đời này của anh chỉ yêu mình em!" Hắn cảm thấy mình nên xin lỗi cô, bởi vì cô xứng đáng được hạnh phúc. Hắn đã thề với lòng, hắn sẽ không bao giờ để cô phải buồn đau thêm một lần nào nữa.

" Em không giận nữa! Kỳ Khôn, chúng ta kết hôn nhé! Bởi vì em cũng rất yêu anh!" Vương Gia Kỳ mỉm cười nhìn hắn đáp, cô kiểng chân lên đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.

Đây là lần đầu tiên cả hai người tiếp xúc gần như vậy, Vương Kỳ Khôn nhất thời không thích ứng được, hắn bất động nhìn cô say đắm. Nhưng liền sau đó, hắn cũng chậm rãi mà đáp trả nụ hôn của Bạch Ngọc Trân, cánh môi mềm mại của cô thu hút hắn.

Nụ hôn này như kéo hai người gần vào nhau, Bạch Ngọc Trân thở dốc tựa lên ngực hắn. Ngoài trời quả thật đang rất lạnh, nhưng cô lúc này lại thấy ấm áp vô cùng.

" Không cần phải gấp gáp như vậy đâu! Anh muốn biết, tại sao những tháng trước em lại không đến thăm anh?" Hắn thắc mắc trong lòng đã lâu, bây giờ gấp không chịu được mà hỏi cô.

Bạch Ngọc Trân ngập ngừng không trả lời, cô làm sao dám nói với hắn là mình bị tai nạn trong lúc đi mua đồ cho hắn chứ? Cô đã nằm viện cả tháng trời, sau khi xuất viện còn phải ở nhà tịnh dưỡng thêm, cũng vì thế mà ba mẹ cô cấm cửa cô không cho ra ngoài luôn

Nhờ một người quen, cô mới biết hôm nay hắn được phóng thích, vậy là cô không nghĩ ngợi nhiều mà trèo cửa sổ đến đây đón hắn.

" Sao em lại không trả lời?" Vương Kỳ Khôn mất kiên nhẫn, hắn lại hỏi.

" Không có gì, do gia đình có chút việc bận mà thôi! Anh nhìn xem, em khoẻ mạnh như vậy mà!" Bạch Ngọc Trân chu môi đáp, vẫn là không nên nói cho hắn biết, không để hắn lại lo lắng cho cô.

" Đừng nói nữa, ở đây lạnh lắm chúng ta về nhà đi!" Cô nắm tay kéo hắn đi.

Vương Kỳ Khôn không tự chủ, hắn là tự động đi theo cô, đi theo tiếng gọi của con tim hắn.

Với sự kiên trì của Bạch Ngọc Trân, Bạch Gia chỉ còn cách cho hai người họ kết hôn, dù sao thì Vương Kỳ Khôn cũng biết quá khứ và chấp nhận cô, họ còn lý do gì từ chối nữa đây. Lại nói hắn ở tù là vì báo thù cho con gái họ, hắn vẫn là đáng thương hơn đáng trách.

Hôn lễ của hai người rất nhẹ nhàng, không có quá nhiều người đến tham dự, Bạch Gia chỉ mời một số người thân thiết đến, không gian tiệc cưới của họ vô cùng ấm cúng, nhưng không kém phần sang trọng.

Mà Lệ Gia cũng đã có mặt, Đường Cẩm Hoa và Lệ Tử Sâm đã tặng cho hai người họ một món quà lớn. Nhìn thấy Bạch Ngọc Trân cuối cùng cũng có thể hạnh phúc như vậy, Đường Cẩm Hoa mới cảm thấy nhẹ nhỏm một chút, bà ấy không còn quá dằn vặt vì những chuyện mà Lệ Tư Ý đã làm với cô.

Ngoài Vũ Minh Nguyệt và Ngôn Ân Ly, Bạch Ngọc Trân cũng chính là đứa con gái thứ ba của bà ấy. Con gái có thể hạnh phúc, thì người làm mẹ này cũng thấy mừng trong lòng.

" Chúc con hạnh phúc!" Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

Kết hôn xong, Bạch Ngọc Trân và Vương Kỳ Khôn quyết định đến nước F, một là để tránh đi ánh mắt soi mói của người khác, hai là để hắn có thể lập nghiệp. Vả lại cả hai cũng đã có một thời gian dài ở đây, dĩ nhiên sẽ không quá khó khăn để hai người bắt đầu một cuộc sống mới.

" Ngọc Trân, em thật muốn đi cùng anh?" Vương Kỳ Khôn lo âu hỏi thêm một lần nữa, dù gì thì gia đình cô vẫn ở đây.

" Thật sự muốn! Chúng ta nếu nhớ ba mẹ thì có thể quay về thăm hai người mà! Chờ anh thành công, chờ chúng ta có tiểu bảo bối nhỏ rồi, chúng ta lại quay trở về thôi! Anh cũng không phải đến nước F mãi!" Cô ôm lấy cánh tay của hắn đáp.

" Nếu em đã tin tưởng anh như vậy, anh sẽ không để cho em phải thất vọng đâu!" Hắn hôn lên trán của cô nói.

Một tuần sau, cả hai chuẩn bị hành lý sang nước ngoài. Ở sân bay, hai vợ chồng Bạch Gia bịn rịn không muốn rời xa con gái, họ chỉ có một đứa con, đi thế này thật không nỡ.

" Ba mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt! Hai người ở lại cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ, có việc gì hãy gọi cho chúng con!" Vương Kỳ Khôn ôm hai người họ nói.

" Được rồi, mẹ giao con gái cưng cho con, con phải bảo vệ nó thật tốt đấy!" Bạch phu nhân sụt sùi nói.

Tạm biệt xong, hai người lên máy bay, đi để bắt đầu một cuộc sống mới hơn.

May mắn là công việc cũng thuận lợi, chẳng bao lâu Bạch Ngọc Trân đã mang thai, cô sinh ra một bé trai kháu khỉnh. Lúc nhìn thấy con trai, Vương Kỳ Khôn đã vỡ oà trong hạnh phúc.

Tình yêu đơn phương của hắn đã đơm hoa kết trái, và kết quả là một bé trai đáng yêu.

_____🌼🌼🌼**END 🌼🌼🌼**__