Cung Hiên phiền chán bới tóc, cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Anh thấy chán nản, tâm tình rất tệ, anh cho rằng mình buồn rầu là vì không biết nên nói thế nào để không làm Liên Huyên tổn thương, nhưng không ngờ rằng cả ngày hôm nay anh lại nghĩ đến Dịch Hiểu Đồng nhiều nhất, thì ra anh tức giận không phải chỉ do Mộ Tu Kiệt đùa bỡn tình cảm của em gái mình, mà còn vì Dịch Hiểu Đồng biết rõ chân tướng sự tình, lại vẫn một mực khăng khăng tình nguyện tin lời nói dối của Mộ Tu Kiệt.
Thêm một ly nữa, cảm giác nóng bừng của rượu cũng không thể che đi tức giận trong lòng anh, anh không rõ vì sao lại cảm thấy giận dữ. Đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, mang theo hơi rượu, phiền chán buồn bực quay đầu lại, bất ngờ thấy Cung Liên Huyên.
“Anh? Sao anh lại ở đây?”. Cung Liên Huyên kinh ngạc nhìn anh trai, ngoài sự kinh ngạc, trong mắt còn bí mật ánh lên chút vui sướиɠ.
“Liên Huyên?”. Mặt anh phiếm hồng, lúc nói chuyện phả ra mùi rượu nồng nặc, nhưng vẫn chưa say, “Em cũng đến nơi này?”.
“Vừa mới xong việc, em cùng mọi người đến đây uống một chút”. Cung Liên Huyên mỉm cười, nhìn về phía sau.
Cung Hiên nhìn theo ánh mắt cô, Mộ Tu Kiệt và một người khác đang đứng ở cách đó không xa nhìn về phía bọn họ. Cung Hiên cả người đầy men rượu đứng lên, đẩy Cung Liên Huyên đứng ở phía trước ra, đi thẳng đến chỗ Mộ Tu Kiệt, không chào hỏi, không gì khác, lập tức ra tay đấm vào mặt Mộ Tu Kiệt.
Một đấm này của Cung Hiên xem ra dùng hết khí lực, lực rất mạnh khiến Mộ Tu Kiệt không phòng bị chao đảo, không đứng vững lùi về sau vài bước, cuối cùng ngã ngồi trên đất.
Mọi người xung quanh đều bị hành động đột ngột của Cung Hiên dọa phát hoảng, tất cả đều không rõ đã xảy ra chuyện gì, người có phản ứng đầu tiên là Cung Liên Huyên, chạy tới phía trước kéo Cung Hiên, “Anh, anh làm gì vậy?”.
Bạch Lâm đứng bên cạnh cũng đi lên đỡ Mộ Tu Kiệt dậy, hôm nay cô và Mộ Tu Kiệt cùng nhau đến Cung Thị bàn về vấn đề khoản tiền đầu tư cho dự án hợp tác kì ba, đàm phán tương đối thuận lợi, sau khi kết thúc, mọi người đề nghị đến quán bar gần đây uống vài chén, cho nên cô cũng đi cùng.
Mộ Tu Kiệt lấy tay xoa xoa chỗ mặt bị đánh, đôi mắt ưng mang theo lửa giận, chau mày nhìn Cung Hiên ở đằng trước. Quản lí quán bar đứng xem một bên, lo lắng không biết có nên vào gọi ông chủ ra hay không.
Cung Hiên tránh khỏi vòng kìm kẹp của Liên Huyên, tiến lên tóm lấy cổ áo Mộ Tu Kiệt, sực mùi rượu, ghé vào lỗ tai anh nói cảnh cáo từng từ một, “Anh đã có người phụ nữ của mình, nên đối xử tốt với cô ấy, cách xa em gái tôi một chút”.
Mộ Tu Kiệt đại khái biết anh ta vì sao lại như thế, hẳn là bị hình ảnh buổi sáng kích động, hất tay anh ta ra, sửa sang lại quần áo của mình, “Tôi không biết anh đang nói gì”.
“Anh, anh say rồi”. Mặc dù lúc nóng giận anh trai sẽ có chút táo bạo, nhưng chưa bao giờ làm vậy, trực giác của Cung Liên Huyên cho thấy thật sự anh đã uống quá nhiều. “Thật xin lỗi Tu Kiệt, anh trai em say rồi, anh đừng để ý”.
Cung Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Tu Kiệt hồi lâu, cuối cùng xoay người kéo Cung Liên Huyên ra khỏi quán bar.
Bạch Lâm nhìn Mộ Tu Kiệt, khóe miệng mơ hồ gợi lên một độ cong, đó là nụ cười mỉa vui sướиɠ khi người khác gặp nạn. Nhưng rất nhanh đã biến mất, tiến lên có chút quan tâm hỏi, “Mộ tổng. . . Ngài không sao chứ?”.
Mộ Tu Kiệt sờ sờ gò má bị đánh, đau đớn khiến anh không khỏi nói thầm, “Thằng nhóc này xuống tay thật tàn nhẫn”.
“Dạ?”. Anh nói quá nhỏ, Bạch Lâm không thể nghe rõ là gì.
Nhìn cô ta, Mộ Tu Kiệt cũng không giải thích, “Đi thôi”.
Cung Liên Huyên bị kéo đi trên đường, Cung Hiên cao một mét tám mươi, chân rất dài nên bước chân sải rộng, Cung Liên Huyên theo không kịp, bị anh nắm tay lôi đi, cô dường như là phải chạy chậm theo.
Cứ như thế đi được hơn sáu phút, Cung Liên Huyên kéo anh, buộc Cung Hiên dừng chân, sốt ruột quan tâm hỏi, “Anh, sao anh lại như vậy? Có chuyện gì thế?”. Đối với sự bất thường của Cung Hiên, Liên Huyên biết nhất định là đã có chuyện xảy ra.
“Rời xa anh ta đi”. Cung Hiên nhìn cô, bình tĩnh nói. Giọng điệu không còn là khuyên nhủ cô giống như trước, mà như kiên quyết ra lệnh.
“Anh. . . .”. Cung Liên Huyên hoảng hốt khó hiểu, anh trai như vậy, trước đây cô chưa từng thấy.
Có lẽ là do tác dụng của cồn, có lẽ là vì tâm tình phiền chán, Cung Hiên lớn tiếng quát lên, “Anh ta đang trêu đùa tình cảm của em, anh bảo em rời xa anh ta mau”. Cung Hiên không biết nên nói rõ với cô thế nào, anh không muốn cô chịu thương tổn.
“Em. . .”. Cung Liên Huyên thật sự bị dọa đến sững sờ, một câu cũng nói không nên lời, ngây ngốc nhìn anh.
Nhìn ánh mắt và biểu cảm vô tội của Liên Huyên, Cung Hiên biết mình như vậy đã làm cô sợ, âm thầm hạ giọng, gắng sức điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, đưa tay ôm vai cô, nhìn cô nói nghiêm túc, “Nghe anh, rời xa anh ta, anh ta không đáng để em yêu, Mộ Tu Kiệt ở bên ngoài đã có người khác, anh ta đang đùa cợt tình cảm của em”.
Cung Liên Huyên hồi lâu mới phản ứng lại, cố gắng mỉm cười, muốn mượn không khí hòa dịu này nói, “Chắc anh đang nói đến Noãn Noãn, thật ra giữa bọn họ đã chấm dứt. . . .”.
“Anh nói đến Hiểu Đồng”. Không đợi cô nói xong, Cung Hiên lập tức ngắt lời.
“Hiểu Đồng?”. Cung Liên Huyên có chút bất ngờ, nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến việc gì, vội hỏi, “Làm sao anh biết được?”.
“Anh. . . . Anh tận mắt nhìn thấy”. Cung Hiên không nói ra mối quan hệ thật sự giữa Dịch Hiểu Đồng và Mộ Tu Kiệt, dù thế nào anh vẫn sợ em gái chịu đau khổ.
“Vậy. . . Anh hôm nay đi uống rượu giải sầu là vì Hiểu Đồng?”. Cung Liên Huyên hỏi dò, trực giác nói cho cô biết, tình huống có lẽ chính là như vậy.
“Anh. . . .”. Cung Hiên bỗng nghẹn lời, anh muốn nói, sao lại vì Dịch Hiểu Đồng, anh là vì em. Nhưng anh lại có chút chột dạ, bởi vì hôm nay anh thật sự nghĩ đến Dịch Hiểu Đồng nhiều nhất, nghĩ tại sao cô lại ngu ngốc cố chấp đến thế. Cung Hiên nhìn Cung Liên Huyên, không nói thành lời.
Thời gian trầm mặc một hồi, Cung Liên Huyên nhìn anh hỏi, “Anh, anh thích cô ấy phải không?”.