Chương 42: Tình nhân!

Cung Hiên bị lời nói của em gái làm cho hoảng sợ, nhìn Liên Huyên hồi lâu không nói gì, cuối cùng mới phản ứng lại, mất tự nhiên ậm ừ đáp, “Sao. . . Làm sao có thể”. Anh gạt đi, không dám nhìn cô.

Phản ứng của anh giống như cô dự đoán, anh thật sự thích Dịch Hiểu Đồng, Cung Liên Huyên cười nhạt, chỉ là nụ cười mang theo phần gượng ép và bất đắc dĩ.

“Tóm. . . Tóm lại em đừng qua lại với Mộ Tu Kiệt nữa là được”. Dường như là chột dạ, Cung Hiên nói một câu như vậy rồi xoay người bước đi.

Cung Liên Huyên nhìn bóng lưng kia rời đi có chút thất thần, cô không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của mình thế nào.

Từ nhỏ Cung Hiên đã luôn yêu thương cô, nếu so với Khả Huyên, cô nhận được yêu thương từ anh nhiều hơn rất nhiều, Cung Hiên tính khí không được tốt lắm, nhưng đối với cô chưa bao giờ thật sự tức giận. Có lẽ vì đó không phải là tình thương của người khác, vậy nên đã khiến tình cảm của cô đối với anh dần dần nảy sinh biến hóa, không biết từ lúc nào cô bắt đầu có thói quen lấy những người theo đuổi mình ra để so sánh với anh, mặc kệ đối phương ưu tú như thế nào, cuối cùng kết quả vĩnh viễn đều là anh thắng. Cô bắt đầu có chút sợ hãi, cô ý thức được bản thân mình không bình thường, cho nên cô bắt đầu chấp nhận một vài người theo đuổi, chỉ là trong lòng luôn kháng cự, trước sau vẫn không có cách nào mở rộng nội tâm.

Cuối cùng cô buông trôi tình cảm của bản thân, bắt đầu từ chối những người theo đuổi mình, bởi vì biết anh có lý tưởng riêng nên không muốn tiếp nhận tập đoàn Cung Thị mà cô đã theo học ngành kinh tế dù chính mình chẳng có hứng thú, chỉ vì cô muốn giúp anh trông coi mọi thứ, khiến anh không cần bận tâm mà theo đuổi lý tưởng của anh.

Thở dài, Cung Hiên đã đi xa, thu hồi ánh mắt, Cung Liên Huyên khẽ thấp giọng, “Có lẽ mình có thể giúp anh tìm được hạnh phúc”.

Cung Hiên cảm thấy lời nói của Cung Liên Huyên quả thực buồn cười, anh làm sao có thể thích Dịch Hiểu Đồng, chuyện này cũng quá là khó tin. Anh tức giận là vì chưa từng gặp ai ngu ngốc như cô, biết rõ mình bị lừa vẫn còn cam tâm tình nguyện, anh chỉ là thông cảm cho chỉ số thông minh đáng thương của cô. Về việc uống rượu, tuyệt đối không phải vì buồn, chỉ đơn giản là tâm tình phiền chán nên uống thôi. Nghĩ như vậy hẳn là tất cả đều không có vấn đề, nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là không hiểu sao ánh mắt anh luôn đuổi theo hình bóng cô? Cung Hiên bực bội nới lỏng cà vạt, mỗi buổi sáng đi làm mắt anh lại bất giác liếc về phía cô, chuyện này khiến anh tương đối khó chịu.

Quẳng cây bút trong tay, đến đây cả một buổi sáng, thế nhưng đáng buồn là không thể vẽ ra được thứ gì, đứng dậy lấy áo vest vắt trên ghế tựa, Cung Hiên cảm thấy có lẽ anh nên đi tìm một vài việc khác để làm, mượn cớ để khôi phục lại những suy nghĩ hỗn độn hiện tại của anh.

“Hôm nay tôi không về công ty, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện trực tiếp cho tôi”. Đi ngang qua chỗ Dịch Hiểu Đồng phân phó.

Dịch Hiểu Đồng ngẩng lên nhìn anh, gật đầu, tiếp tục làm việc.

Ăn cơm trưa xong, Dịch Hiểu Đồng và Kiều Luyến nói nói cười cười đi ra khỏi nhà ăn, vừa mới ra ngoài liền thấy cửa một chiếc xe hơi đang đỗ bên đường bị mở ra, Cung Liên Huyên mỉm cười xuống xe, dịu dàng mỉm cười chào cô.

Dịch Hiểu Đồng nhớ các cô mới gặp nhau đúng một lần, chính là lần ở nhà hàng hôm đó. Dịch Hiểu Đồng lễ phép cười đáp trả, “Cung tiểu thư chắc là tới tìm Cung tổng, nhưng sáng nay Cung tổng đã đi ra ngoài, lúc rời đi có nói chiều nay sẽ không quay lại công ty”. Dịch Hiểu Đồng theo quán tính nghĩ cô ấy tới tìm Cung Hiên.

Cung Liên Huyên cười nói, “Không, tôi tới tìm cô”. Đương nhiên cô biết anh trai không ở đây, bởi vì thật hiếm thấy, cái người lúc trước không tình nguyện đến Cung Thị hôm nay lại chủ động tìm cô bảo muốn xem xét tình hình để làm quen với cách hoạt động của công ty.

Dịch Hiểu Đồng hơi sửng sốt, dùng ngón tay chỉ vào người mình, có chút bất ngờ nói, “Tìm tôi?”. Vừa nói xong đột nhiên ý thức được điều gì, khϊếp sợ nhìn Liên Huyên.

“Đúng vậy, là tìm cô, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi”. Cung Liên Huyên gật đầu đề nghị.

“Hiểu Đồng. . .”. Kiều Luyến đẩy đẩy Dịch Hiểu Đồng, lo lắng nhìn cô.

Dịch Hiểu Đồng hướng Kiều Luyến cười nhợt nhạt, quay đầu nhìn Cung Liên Huyên, “Được”. Cô sớm nên nghĩ đến những lời mà Cung Hiên đã nói.

Hai người không đi xa, chỉ tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống.

Gọi cà phê và chút đồ ngọt, đợi đồ ăn dọn lên hết, Cunh Liên Huyên mới mở miệng, “Chúng ta nói chuyện của cô và Mộ Tu Kiệt đi”.

“Nói chuyện gì?”. Dịch Hiểu Đồng cười nhạt đáp, bắt đầu mơ hồ có chút đau lòng, Mộ Tu Kiệt nói với cô anh và Cung Liên Huyên chỉ là diễn trò, không có gì khúc mắc, nhưng hiện tại xem ra anh hiển nhiên đã nói dối cô.

“Tôi không muốn nhiều lời so đo với cô, tôi hy vọng từ hôm nay trở đi, cô, rời khỏi Mộ Tu Kiệt”. Khẽ nhấp ngụm cà phê, Cung Liên Huyên lạnh nhạt nói, khẩu khí chắc nịch, một chút cũng không mất phong độ.

Dưới bàn, Dịch Hiểu Đồng bất giác nắm chặt hai tay hỏi, “Anh ấy nói với cô chuyện về tôi?”.

Cung Liên Huyên nhìn cô, mỉm cười, “Cô cho rằng anh ấy sẽ nói với tôi là anh ấy phản bội ư? Ha ha, tôi nghĩ, không một người đàn ông nào làm như vậy cả”. Lăn lộn trên thương trường nhiều năm khiến Cung Liên Huyên đã luyện thành bản lĩnh gặp biến không sợ hãi, so với những tranh đấu gay gắt trên thương trường thì hiện tại việc nói dối tuyên bố công khai chủ quyền nho nhỏ này đối với cô quả thực chỉ như ăn một bữa sáng.

Dịch Hiểu Đồng cười khổ, đúng vậy, không có một người đàn ông nào lại thừa nhận là anh ta phản bội, nếu anh ta thật sự thẳng thắn với bạn về việc đó, hẳn chính anh ta mới là người rời đi, giống như Sơn Trạch lúc trước.

“Vì sao lại là tôi rời đi?”. Rõ ràng chính cô mới là người chen vào cuộc hôn nhân của tôi, Dịch Hiểu Đồng ở trong lòng bổ sung thêm.

Cung Liên Huyên hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, “Hiểu Đồng, cô cho rằng Mộ gia sẽ chấp nhận một người con dâu như cô sao? Hay là nói cô rất tự tin vào tình yêu của Mộ Tu Kiệt?”.

Không, nếu ở hiện tại, Mộ gia tuyệt đối sẽ không chấp nhận người con dâu như cô, hơn nữa bây giờ, cô căn bản không đủ tự tin rằng Mộ Tu Kiệt sẽ yêu mình, những điều này Dịch Hiểu Đồng đều hiểu rõ, nhưng lời nói của cô ta khiến Dịch Hiểu Đồng nghe ra một ý khác, dựa vào giọng điệu của Cung Liên Huyên, dường như cô ta cũng không biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Mộ Tu Kiệt, bèn thử hỏi, “Cô cho rằng. . . Tôi và Mộ Tu Kiệt là quan hệ gì?”.

Trầm mặc hồi lâu, Cung Liên Huyên phun ra hai chữ, “Tình nhân”.

Thân thể Dịch Hiểu Đồng chấn động, đau đớn trong lòng dần dần lan ra, một danh xưng thật là mỉa mai, nhất là từ miệng cô ta nói ra. Nhưng thật đáng buồn là cô phát hiện cái danh xưng mà Cung Liên Huyên nghĩ về cô cũng có phần thuyết phục, cô chính xác là giống tình nhân của Mộ Tu Kiệt, bởi vì không mấy ai biết bọn họ đã kết hôn, mà đáng chết cô lại phù hợp với điều kiện làʍ t̠ìиɦ nhân của anh.

Cung Liên Huyên rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của Dịch Hiểu Đồng, trong lòng có chút băn khoăn, “Cô là một người tốt, đừng tự hủy hoại bản thân, hãy để ý đến những người bên cạnh cô, có lẽ cô sẽ phát hiện có người so với Mộ Tu Kiệt còn tốt hơn rất nhiều”. Cô cũng không quên mục đích mình đến đây hôm nay.

Dịch Hiểu Đồng đau đớn nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, tự giễu nói, “Cô biết không… Kỳ thực hiện tại chúng ta nên đổi thân phận cho nhau”.

Cung Liên Huyên không rõ ý cô, chăm chú nhìn cô, không nói gì. Dịch Hiểu Đồng cũng không nghĩ sẽ giải thích nhiều, đứng dậy rời đi, lúc rời đi, hai tay cô nắm chặt thành quyền.

Cung Liên Huyên nhìn bóng lưng Dịch Hiểu Đồng rời đi, đương nhiên cũng nhìn thấy hai bàn tay cô ấy nắm chặt, cô biết những lời của mình khiến cô ấy tổn thương, nhưng lời xin lỗi chỉ có thể giữ ở trong lòng.