Diệp Điềm Tâm nghe thấy tiếng gầm rú của ô tô trong bệnh viện.
Trước khi cô nhớ ra, thì chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn nhưng mạnh mẽ vang lên ở hành lang bên ngoài.
“Anh... Anh ấy... Mẹ kiếp, cứu anh ấy đi.”
“Vâng, bác sĩ, cầu xin anh, nhất định phải cứu lão đại của chúng tôi.”
Bác sĩ trong phòng cấp cứu có chút sợ hãi nhìn đám người mặc quân phục rằn ri bao vây trước mặt mình.
“Không phải, chúng tôi chỉ là viện y tế nho nhỏ, căn bản là không có ngân hàng máu nào cả, hơn nữa các anh còn nói, anh ấy thuộc nhóm máu âm tính Rh, loại nhóm máu này vốn dĩ rất hiếm…”
Diệp Điềm Tâm ở trong phòng truyền dịch nghe thấy ba chữ “nhóm máu âm tính Rh”, vẫn nhịn không được đứng dậy, đi đến cửa phòng cấp cứu.
“Tôi cũng là nhóm máu âm tính Rh…”
Diệp Điềm Tâm vừa nói như vậy, tất cả mọi người trong phòng cấp cứu đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Điềm Tâm.
Lúc này Diệp Điềm Tâm còn rất chật vật, đồng phục học sinh trên người đã nhăn nhúm từ lâu, đôi giày thể thao màu trắng trên chân cũng dính màu vàng bùn đất, thoạt nhìn cả người cô vô cùng bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt kia, toát lên sức sống một cách bừng bừng.
Diệp Điềm Tâm như vậy, nhưng trong mắt những người mặc quân phục rằn ri kia lại giống như cô tiên nhỏ cứu khổ cứu nạn.
Bác sĩ nhìn Diệp Điềm Tâm: “Cô có biết nhóm máu âm tính Rh là gì không?”
Diệp Điềm Tâm gật đầu: “Bác sĩ, tôi biết, nếu anh không tin, anh có thể kiểm tra ngay bây giờ.”
“Được.”
Diệp Điềm Tâm đi vào trong phòng cấp cứu, đám người mặc quân phục rằn ri thoáng cái đứng ra hai bên, tự động nhường lối đi cho cô.
Cho đến lúc này, Diệp Điềm Tâm mới nhìn thấy quân nhân ngủ trên giường nhỏ trong phòng cấp cứu, đó là một khuôn mặt tràn ngập kiên nghị, có thể là bởi vì mất máu quá nhiều nên môi không có còn một chút máu.
Diệp Điềm Tâm cảm thấy mình nhìn chằm chằm một quân nhân quá lâu cũng không tốt lắm, cô chỉ liếc mắt một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.
Cô ngồi trên ghế, cô đã từng tham gia một “nhóm người bạn nhóm máu âm tính Rh” và đã hiến máu miễn phí.
Bởi vì nhóm máu đặc biệt, Diệp Điềm Tâm cũng hy vọng nếu có một ngày, lúc cô cần máu tươi, cũng sẽ có một người hiến máu cho mình.
Diệp Điềm Tâm là người đã chết một lần, cô đã chết một lần, mới biết được, còn sống tốt hơn bất cứ điều gì.
Cho nên, cô trân trọng phước lành của mình, có thể giúp một người thì giúp một người, có thể cứu một người thì cứu một người.
Làm việc thiện tích đức, cũng không phải là chuyện xấu!
Rất nhanh kết quả xét nghiệm đã có, nhóm máu của Diệp Điềm Tâm giống với nhóm máu của người bị thương.
“Với cơ thể nhỏ bé này của cô, nhiều nhất chỉ có thể hút được 600ml.”
Diệp Điềm Tâm nhìn kim tiêm trong tay bác sĩ, một cây kim vừa dài vừa mãnh thì có chút sợ hãi.
Cô nói với giọng điệu thương lượng: “Bác sĩ, anh có thể nhẹ nhàng không? Tôi sợ đau!”
Bác sĩ biết cô gái đều sợ tiêm, bèn nói: “Tôi sẽ rất nhẹ, chẳng khác nào bị muỗi đốt vậy, sẽ không đau!”
Diệp Điềm Tâm đưa lên cánh tay của mình lên, cô nghiêng đầu, không nhìn cánh tay mình, khi mũi kim xuyên qua da thịt cô, cô có chút đau đớn nhắm mắt lại.
Lệ Kình Thương đang ở trên giường bệnh, yếu ớt mở mắt ra, anh nhìn thoáng qua Diệp Điềm Tâm rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
Sau khi bác sĩ truyền một phần máu tươi của Diệp Điềm Tâm vào trong cơ thể của Lê Kình Thương, mới rót một ly nước đường cho Diệp Điềm Tâm đang ngồi ở một bên.