Chương 11: Bệnh của bà ngoại (2)

“Là thật, bà ngoại, con biết trước kia con không hiểu chuyện để bà lo lắng, nhưng bà ngoại yên tâm, từ giờ trở đi, nhất định con sẽ học tập thật tốt, đến lúc thi đại học sẽ đứng nhất để bà hãnh diện.”

Bà ngoại kéo Diệp Điềm Tâm đứng dậy: “Được, được, được. Cháu yêu, cháu mau đi làm bài tập về nhà, bà đi nấu cơm cho cháu.”

“Bà ngoại, bà nghỉ ngơi một chút đi, để cháu làm.”

Diệp Điềm Tâm nào nỡ để bà ngoại vất vả như vậy.

Bà ngoại lớn tuổi, sức khỏe càng ngày càng không tốt, cô nhất định phải chăm sóc bà ngoại thật tốt.

“Không cần, bà sẽ làm, cháu đi làm bài tập về nhà đi, nghe lời bà.”

Diệp Điềm Tâm bị bà ngoại đẩy đến một căn phòng khác, Diệp Điềm Tâm bất đắc dĩ ngồi trước bàn học, mở cặp sách ra.

Bà ngoại cẩn thận đóng cửa phòng lại, cháu gái của bà chịu đi vào, bà cao hứng hơn bất cứ ai.

“Phanh” một tiếng, bà ngoại ngã xuống phía sau cửa, Diệp Điềm Tâm nghe thấy âm thanh này, sợ đến mức tim như muốn ngừng đập.

Cô vội vàng mở cửa, liếc mắt một cái bèn nhìn thấy bà ngoại ngất xỉu trên mặt đất, cô sợ hãi nhào tới trước mặt bà ngoại.

“Bà ngoại…”

“Bà ngoại, bà đừng dọa cháu!”

Diệp Điềm Tâm lo lắng, cô cũng bất chấp cơ thể yếu ớt của mình cố gắng dùng hết sức lực cõng bà ngoại trên lưng, lao ra khỏi tiểu viện.

Diệp Điềm Tâm chạy trên trấn nhỏ hoàng hôn phía Tây, ánh nắng chiều tà chiếu bóng dáng thật dài.

Cô nâng hai chân bà ngoại, nước mắt làm mờ tầm mắt của cô, bà ngoại, bà nhất định không được xảy ra việc gì.

Xin hãy cho cháu một cơ hội để hiếu thảo với bà, bà ngoại...

Diệp Điềm Tâm vừa chạy, vừa khóc, cô sống lại, chính là vì thay đổi vận mệnh của mình.

Diệp Điềm Tâm cũng không biết, từ trong nháy mắt cô sống lại, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động!

Cuộc sống của cô sẽ có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trên trấn Di Manh có viện y tế, đầu Diệp Điềm Tâm đầy mồ hôi cõng bà ngoại đến phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, cầu xin bác sĩ, cứu bà ngoại tôi…”

Bác sĩ kiểm tra xong nói với Diệp Điềm Tâm, người đang chảy mồ hôi đầy người: “Chỉ là ngất đi thôi, thế nhưng ở tuổi này, dễ có bệnh khác, tạm thời tôi sẽ đưa cho cô chút thuốc…”

Diệp Điềm Tâm gật đầu, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn bác sĩ.”

Vừa nghĩ đến bà ngoại sẽ xảy ra chuyện Diệp Điềm Tâm gần như là dùng hết sức lực của mình.

Lúc này sẽ biết bà ngoại không có việc gì, tinh thần mạnh mẽ mà Diệp Điềm Tâm cố gắng chống đỡ lập tức tiêu tan, cô ngất xỉu trong phòng cấp cứu của bác sĩ.

Bác sĩ đành phải đỡ Diệp Điềm Tâm lên ghế bên cạnh, sau khi nhéo ấn đường của cô thì rót cho Diệp Điềm Tâm một ly nước muối đường.

“Cô gái nhỏ, cô cũng không thể té xỉu, bà ngoại cô vẫn còn cần người chăm sóc, nào, uống chút nước đi!”

Diệp Điềm Tâm nhận lấy ly giấy, cảm ơn bác sĩ.

Sau khi bác sĩ kiểm tra bà ngoại xong, ông ta mới đưa bà ngoại và Diệp Điềm Tâm đến phòng truyền dịch bên cạnh phòng cấp cứu.

“Cô gái nhỏ, cô ở chỗ này trông chừng bà ngoại của cô đi, thế nhưng cô cũng phải cẩn thận, cô vừa mới chạy lâu như vậy, cả người đầy mồ hôi, không thể bị cảm lạnh.”

Diệp Điềm Tâm biết, thân thể bà ngoại không tốt lắm, vốn dĩ cô định sau khi sống lại, việc đầu tiên chính là dẫn theo bà ngoại đến Đế Đô kiểm tra thân thể một chút.

Diệp Điềm Tâm vừa nghĩ đến khoảng thời gian này cô đã sống như thế nào, mỗi ngày đều ngây ngô, một chút cũng không chú ý tới thân thể bà ngoại đã tồi tệ như thế, cô thật sự là một đứa cháu ngoại bất hiếu

“Bà ngoại, bà phải nhanh chóng khỏe lại, Điềm Tâm nhất định sẽ kiếm tiền, kiếm được rất nhiều tiền, để bà hưởng phúc.”