Chương 10: Bệnh của bà ngoại (1)

Cuộc sống ngắn ngủi của cô ở kiếp trước, hơn một nửa đều trải qua ở trấn nhỏ này.

Từ xa, Diệp Điềm Tâm có thể nhìn thấy sân nhỏ của bà ngoại.

Đột nhiên, tim cô như ngừng đập.

Bà ngoài là người yêu thương cô nhất trên đời này.

Chỉ tiếc, kiếp trước cô còn chưa kịp tận hiếu cho bà ngoại, thì bà ngoại đã... Rời khỏi thế giới này.

Vừa nghĩ tới có thể lập tức nhìn thấy bà ngoại yêu thương của mình, trong lòng Diệp Điềm Tâm là tràn đầy hưng phấn, càng đến gần nhà, cô càng kích động hơn.

“Cô à, Điềm Tâm ở trường bắt nạt Du Nhiên nhà chúng ta, khiến Du Nhiên phải khóc. Lúc thi cử, còn gian lận, cô à, một nét viết không ra hai chữ Diệp, Diệp Điềm Tâm như vậy là đang phá hoại thanh danh Diệp gia chúng ta.”

“Lúc trước khi em gái mang thai, người đàn ông kia bèn bỏ chạy, chúng ta bèn nói em gái phá thai, sau khi dưỡng tốt thân thể thì để em gái ở nhà tuyển một con rể tới cửa, nhưng cô lại cưng chiều em gái, hiện tại em gái bỏ đi, bao nhiêu năm cũng không có một chút tin tức, cũng không biết là còn sống hay đã chết…”

“Còn có Điềm Tâm, khi còn nhỏ thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ khi lên trung học cơ sở, đã giao lưu với đám côn đồ trên trấn, chưa nói đến thành tích học tập kém, còn ở trường học bắt nạt em gái của mình, đây có giống chị gái không?”

“Cô à, cháu cảm thấy đời này Điềm Tâm cũng sẽ không có tiền đồ gì lớn, cô trông chờ vào con bé chăm sóc cô đến cuối đời, cũng không quá thực tế, cô là cô của cháu, đến lúc đó chỉ có hai vợ chồng chúng cháu trăm năm đưa bà về núi, bà xem căn nhà này…”

Diệp Điềm Tâm dừng xe ở trong sân của con phố cổ, bèn nghe thấy tiếng mẹ Diệp Du Nhiên.

Cô lặng lẽ đứng trong sân nghe một lúc lâu.

Cuối cùng cũng hiểu, thì ra Diệp Du Nhiên về nhà cáo trạng, mẹ Diệp Du Nhiên lại đến hưng sư hỏi tội?

Còn nói cái gì mà cô không đưa tiền dưỡng lão cho bà ngoại?

Mẹ nó chứ, rõ ràng bà ta đang ngấp nghé ngôi nhà trong tứ hợp viện này!

“Thím Chu…”

Diệp Điềm Tâm đi vào trong phòng, thoáng cái đã đứng bên cạnh bà ngoại, che chở cho bà ngoại.

“Thím Chu, thím đừng tưởng rằng bà ngoại lớn tuổi thì dễ lừa gạt, thím dùng giọng điệu cường điệu như vậy, không phải là muốn viện tử này của bà ngoại sao? Thím cũng đừng nghĩ, chúng ta sẽ mang viện tử này quyên góp, cũng sẽ không để lại một viên gạch, một mảnh ngói nào cho thím.”

Mẹ Diệp Du Nhiên nhìn thấy Diệp Điềm Tâm cũng không chột dạ, ngược lại còn chỉ trích Diệp Điềm Tâm.

“Diệp Điềm Tâm, một đứa con gái riêng ngay cả ba mình là ai cũng không biết, chuyện của nhà họ Diệp, khi nào đến phiên cô nói chuyện?”

Diệp Điềm Tâm đáp trả một cách không khách khí.

“Tôi không có ba, nhưng tôi có mẹ, mẹ cháu họ Diệp, tôi chính là người nhà họ Diệp, chuyện của bà ngoại, không cần làm phiền thím lo lắng!”

“Có mẹ sinh, nhưng không có mẹ dạy!” Thím Chu hừ một tiếng: “Lúc thi, còn học được cách gian lận!”

“Cút!”

Diệp Điềm Tâm thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt hợm hĩnh và đê tiện của thím Chu, cô thuận tay cầm chổi phía sau cửa, không ngừng đập trên người thím Chu.

“Ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón thím!”

“Sau này không được đến nhà tôi, nếu không, đến một lần, tôi đánh một lần!”

Thím Chu hùng hổ rời đi, Diệp Điềm Tâm nhìn bóng lưng thím Chu đi xa, trong lòng lại hung hăng nhớ diệp Du Nhiên.

Diệp Điềm Tâm xoay người phát hiện vẻ mặt bà ngoại không tốt lắm, cô đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế bên cạnh.

Cô cầm lấy đôi tay gầy gò thô ráp mà gầy gò của bà ngoại, ngồi xổm trước mặt bà ngoại, thấp giọng nói: “Bà ngoại, bà đừng nghe thím Chu nói, cháu không có gian lận, cháu thi rất tốt, thành tích tiếng Anh đều vượt qua Diệp Du Nhiên, bà ngoại, nhất định cháu sẽ thi đậu đại học tốt.”

Đôi mắt bà ngoại tràn đầy sự ngạc nhiên: “Thật sao?”