Chương 15

Tiêu Mộng Hy nghe không hiểu, chớp mắt mấy cái hỏi: "Ông nội, người nói cái gì vậy? Cái gì mà mấy thai?"

Cô biết ông nội rất vui tính, nhưng cô không ngờ ông nội lại "vui tính" như vậy.

Tiêu lão gia tử vui tươi hớn hở: "Nha đầu ngốc đừng gạt ta, ta biết hết rồi."

Tiêu Mộng: "..."

Không phải, người biết cái gì cơ.

Con còn không biết nữa này.

Cô lại hỏi: "Ông nội, người có nhầm lẫn gì không?"

Tiêu lão gia tử: "Ông đã thấy trên mạng rồi."

Sau khi về hưu Tiêu lão gia tử có chút rảnh rỗi, ngoại trừ nghe hí đánh cờ, gần đây cũng học được cách lướt weibo, douyin, thỉnh thoảng còn quay video rồi đăng tải.

Fan hâm mộ trên douyin cũng được một vạn người.

Fan đều là các bác gái.

Hôm nay ông vẫn lướt weibo như thường lệ, vô tình nhìn thấy một bài đăng có ảnh của Tiêu Mộng Hy và Phó Ngọc Khâm, nhìn nội dung của lầu chính, ông đã vui vẻ trong năm phút.

Xem ra, cháu ngoan của cô thật sự muốn tới.

Quá vui, nên nhịn không được liền gọi điện trước.

Tiêu Mộng Hy chuyển sang trang Weibo, sau khi nhìn thoáng qua, cô thấy một bài đăng được một trang xã hội có nhiều người hâm mộ đăng tải cách đây mười phút, kèm theo bức ảnh Phó Ngọc Khâm ôm cô vừa rồi.

Câu chuyện chính của cô ấy đầy trí tưởng tượng và những bình luận bên dưới rất đa dạng và đủ loại.

Ghen tị, ghen ghét, hét lên, đỏ mắt.

Còn có một phần là thúc đẩy sinh trưởng.

Lầu 101: [Gien tốt như vậy không sinh được mười tám, vậy thì thiệt thòi quá.]

Lầu 102: [Ô ô, cái nhan sắc này, tôi dập đầu.]

...

Có người nhận ra Phó Ngọc Khâm, liền hỏi: [Người đàn ông này là tổng giám đốc mới của tập đoàn Phó thị phải không? Không ngờ anh ta lại yêu vợ mình như vậy.]

Lầu 1000: [Quả nhiên đàn ông ưu tú đều để dành cho mỹ nữ, là tôi không xứng.]

...

Tiêu lão gia tử: "Có thời gian thì con cùng Ngọc Khâm về nhà một chuyến, ông nội có lễ vật tặng cho hai đứa."

Tiêu Mộng Hy vỗ trán nói: "Ông nội, gần đây con hơi bận, đợi hết bận con sẽ về."

Tiêu lão gia tử: "Vậy con chú ý nghỉ ngơi, nhớ kỹ, đừng để ý việc sinh mấy đứa, Tiêu gia ta đều nuôi hết, hai đứa cứ việc…"

"Alo, alo, ông nội tín hiệu bên con không tốt, con cúp máy trước đây." Tiêu Mộng Hy không đợi lão gia tử nói xong, đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Vừa quay lại, cô liền trông thấy hai người đang đứng sững đó.

Cô vuốt ngực: "Tuyết, cậu muốn hù chết mình à."

Tề Tuyết nhếch khóe môi: "Cậu muốn sinh con với Tổng giám đốc Phó à?"

Tiêu Mộng Hy: "... Hả?"

Tề Tuyết: "Muốn nhiêu đứa đều thương lượng xong rồi sao?”

Tiêu Mộng Hy: "???"

Tôn Lôi đã ở bên Phó Ngọc Khâm nhiều năm nên đâm ra tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi ông chủ, anh đặt chiếc hộp trong tay để lên mặt bàn bên cạnh, cúi đầu nói: "Phu nhân tôi sẽ chờ ở bên ngoài.”

Chân trước anh vừa đi ra ngoài, chân sau Tề Tuyết liền sát lại gần Tiêu Mộng Hy kéo tay áo cô, ngượng ngùng hỏi: “Anh ta là ai vậy?”

Bây giờ trong đầu Tiêu Mộng Hy đều là hài tử, hai thai, quá phiền phức nên cô cũng không chú ý tới vẻ mặt ngượng ngùng của Tề Tuyết: “Tôn Lôi, trợ lý Phó Ngọc Khâm.”

Tề Tuyết: “Hoá ra anh ấy chính là trợ lý của Phó Ngọc Khâm. Đúng rồi, anh ấy bao nhiêu tuổi?”

Tiêu Mộng Hy thậm chí còn không để ý nhiều đến Phó Ngọc Khâm chứ đừng nói là trợ lý của anh ấy. Cô lắc đầu: "Ai mà biết được."

Tề Tuyết chọc cánh tay của cô nói: “Cậu giúp tớ hỏi một chút thôi, được không?”

"Hỏi anh ta làm gì..." Tiêu Mộng Hy nửa chừng đổi lời, nhìn chằm chằm Tề Tuyết: "Không phải, ý cậu là sao? Có phải cậu thích anh ta không?"

Tề Tuyết kéo sợi tóc trên vai, tùy ý quấn quanh ngón tay: "Không được sao?”

Tiêu Mộng Hy trợn mắt: “Cậu biết anh ta là người thế nào không? Anh ta là người đi theo bên cạnh Phó Ngọc Khâm, trình độ cao lãnh của anh ta cũng sánh ngang với Phó Ngọc Khâm. Lúc đó mình thấy anh ta làm việc cật lực với một nữ nhân viên, cậu xác định thích như vậy??”

Người đàn ông ấm áp không thơm sao?

Sao lại tìm một tảng băng trôi.

Ban đêm đi ngủ, đắp chăn cũng không ấm nổi.

Chắc do Tề Tuyết xem phim thần tượng nhiều quá nên mới mê muội thế này: "Hình tượng mình thích chính là như vậy."

Tiêu Mộng Hy: "..."

Được thôi, coi như cô không thấy.

Tề Tuyết làm nũng: "Cậu giúp mình làm mai đi."

Tiêu Mộng Hy chăm chú nhìn cô ấy: "Được thôi."

Tề tuyết nghe được câu trả lời của cô liền cười cong môi: "Thật sao?"

Tiêu Mộng Hy: "Chờ tớ mang thai đứa hai sẽ đi."

Tề Tuyết phải mất một lúc mới phản ứng lại được, thai đầu còn chưa thấy đâu, đợi thai thứ hai thì biết khi nào.

Cô ấy đuổi theo hỏi: "Vậy thì phải mất bao lâu?"

Tiêu Mộng Hy cong mặt mày: "Sẽ nhanh thôi."

Cô không muốn nhìn gương mặt trồng cây si của Tề Tuyết, liền bưng hộp đi vào bên trong.

Phó Ngọc khâm chuẩn bị cho cô một đầm dạ hội màu tím nhạt, vạt áo có một vòng kim cương, không nhìn kim cương, chế tác cũng đã hoàn mỹ rồi.

Đầm dạ hội hoàn toàn được làm từ thủ công và thường phải mất một năm mới hoàn thành một bộ y phục như thế.

Cũng chính là, một năm trước Phó Ngọc Khâm đã bắt đầu kêu người ta làm bộ này.

Tiêu Mộng Hy ban đầu không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, khi cô nhớ rằng bộ đầm này sẽ mất ít nhất một năm để đặt hàng, cô đã sửng sốt trong giây lát.

Một năm?

Một năm!

Một năm trước bọn cô vừa mới quen nhau thôi mà!

Lúc ấy đã làm????

Không đúng, lúc đó anh ấy còn không biết mình là một nửa kia, thì làm sao kêu người ta làm được?

Chẳng lẽ ——

Là làm cho cô gái khác?!

Do cô gái kia không kết hôn với anh, nên cuối cùng bộ y phục này thành của cô!

Sự tình một khi được cân nhắc phân tích kỹ lưỡng, sau khi phân tích xong xuôi, cảm giác vui sướиɠ của Tiêu Mộng Hy trước đó không còn sót lại chút gì.

Còn tưởng là thiết kế riêng cho cô!

Không ngờ cô chỉ ăn may thôi!

Tức giận không?

Tức chứ.

Tiêu Mộng Hy nặng nề đóng chiếc hộp lại, lấy cái đầm cô đã mặc khi đến từ trong tủ ra, trang điểm kỹ càng rồi đi ra ngoài.

Tề Tuyết thấy cô ra, liền hỏi: "Sao vẫn mặc bộ này vậy? Không phải chồng cậu đã chuẩn bị đồ cho cậu rồi sao?"

"À, nó không vừa." Tiêu Mộng Hy ủ rũ.

Tề Tuyết bĩu môi, trong lúc vô tình đã châm thêm ngòi: "Không phải chứ, Phó Ngọc Khâm thật không đáng tin cậy mà!"

Tiêu Mộng Hy tức giận: "Tôn Lôi cũng không phải người đàn ông đáng tin cậy, cậu đừng suy nghĩ viển vông nữa!"

"Rõ ràng đang nói chuyện chồng cậu, sao lại kéo Lôi Lôi của tớ vào." Tề Tuyết nói.

"Cậu, Lôi của cậu... Lôi Lôi." Tiêu Mộng Hy nhịn xuống cơn muốn đánh người, liền nhấc chân đi trước ra.

Tề Tuyết liền theo ở phía sau: “Này, lễ phục dạ hội không cần nữa sao.”

Tiêu Mộng Hy cũng không quay đầu lại: “Không cần, ném đi!”

Lúc này, hình ảnh Phó Ngọc Khâm là một kẻ cặn bã đã ngồi vững trong trái tim cô.

Nhị ca nói đúng, cô đúng là mù mà!

Người vừa mới nhắc tới, vừa nghĩ đến Tiêu Mộng Ninh, giây sau điện thoại của anh liền gọi tới.

Tiêu Mộng Ninh bình thường công tác bận rộn, có thể khiến anh ấy nhớ đến, cũng chỉ có cô em gái này.

Anh dùng bả vai kẹp điện thoại, đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn cùng Phó Ngọc Khâm sinh con à?”

Tiêu Mộng Hy một tay giơ điện thoại, tay tùy ý khoát ở trước người, vừa đi vừa nói: “Bảo bảo nào? Ai nói?”

“Còn có thể là ai, đương nhiên là lão gia tử rồi.” Cây bút trên tay Tiêu Mộng Ninh không ngừng: "Ông nội nghĩ thế nào thì trước mắt không nói, còn em thì sao?"

Tiêu Mộng Hy: "Có quỷ mới sinh con với anh ta."

Tiêu Mộng Ninh nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ, tay cầm bút dừng lại, giọng nói lập tức trở nên sảng khoái hơn: “Vậy là, em không tính có con với anh ta.”

"Không."

"Vậy thì tốt rồi."

Tiêu Mộng Ninh luôn cảm thấy Phó Ngọc Khâm không xứng với em gái anh, không phải thân phận không xứng mà vì tính cách của anh ta, người đàn ông kia tâm tư quá sâu, nhìn một cái liền biết anh ta không phải người đi cùng đường.

"Anh, anh không muốn giới thiệu cho em vài thanh niên tài tuấn sao?"

"Sao thế? Em đồng ý gặp à?"

Đã nhiều lần, cô nhóc này một câu cũng không nói, nếu thật sự đồng ý, đây chính là chuyện tốt.

Công ty luật của anh phụ trách các vụ kiện ly hôn, từng vụ đều rất chuẩn.

Tiêu Mộng Hy vốn chỉ muốn tùy tiện hỏi một chút chứ cũng không muốn, nhưng khi nhìn thấy hình bóng đứng ở phía trước, liền sửa lại: "Ừm, em đồng ý."

Tiêu Mộng Ninh cười: "Anh sẽ kiếm giúp em trước, chờ ngày em và Phó Ngọc Khâm ly hôn, chúng ta sẽ gặp."

Tiêu Mộng Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Phó Ngọc Khâm, nói: "Được, ly hôn xong em sẽ gặp."

Khi cô nói câu này, đã đi tới trước mặt Phó Ngọc Khâm, cũng không cố ý hạ thấp giọng, nên tất cả những lời này toàn bộ đều rơi vào tai anh.

Phó Ngọc Khâm một tay đút túi đối diện ánh mắt của cô, đợi cô cúp điện thoại liền hỏi: "Ý em là gì?"

Tiêu Mộng Hy nhìn thấy anh liền nhớ đến lễ phục dạ hội kia, tức giận không có chỗ phát tiết: "Còn anh."

Phó Ngọc Khâm giữ chặt cổ tay cô: "Nói rõ ràng đi."

Lúc này Tiêu Mộng Hy đang tức giận, cô không chút nao núng, chậm rãi nhếch khóe môi, cười nhạo nói: "Tổng giám đốc Phó đã xuất ngoại một năm rồi, ngay cả tiếng Trung Quốc cũng nghe không hiểu sao? Có cần tìm phiên dịch giải thích cho anh một chút không?"

Phó Ngọc Khâm đè ép lửa giận: "Tiêu Mộng Hy."

Tiêu Mộng Hy rút cánh tay ra: "Đừng gọi tên tôi."

Cơn tức giận có chút khó giải thích được, khiến Phó Ngọc Khâm mơ hồ, ngay cả Tề Tuyết cũng không hiểu gì, rõ ràng mới vừa rồi còn tốt mà, cái này...

Có chuyện gì vậy?

Cô kéo cái hộp đến gần.

Tiêu Mộng Hy bĩu môi: "Tuyết, cậu đem quần áo trả lại cho Tổng giám đốc Phó."

Tề Tuyết đưa hộp ra.

Tôn Lôi liền tiếp nhận.

Một lát sau, anh ta đặt hộp quà vào cốp sau, rồi kéo Tề Tuyết rời đi.

Tề Tuyết giãy dụa: "Này, anh đừng kéo tôi, đừng kéo."

"Xin lỗi." Tôn Lôi thấy cô đi quá chậm, liền ôm ngang cô rồi giải thích: "Cô hãy để Tổng giám đốc Phó nói chuyện riêng với phu nhân đi."

Tim Tề Tuyết đập loạn xạ, tay cô run lên bần bật.

Phó Ngọc Khâm mở cửa xe: "Lên xe."

Tiêu Mộng Hy đi ngang qua anh mà không thèm nhìn anh.

Tiếp theo, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Sau đó, cô bất ngờ bị người ta ôm lấy, rồi bị nhét vào ghế lái phụ.

Tiêu Mộng Hy nâng cao giọng: "Phó Ngọc Khâm, anh bị bệnh hả!"

Cô lại tính xuống xe.

Phó Ngọc Khâm ép thân thể cô: "Nếu em còn dám cử động, anh sẽ làm em ngay tại đây."

Tiêu Mộng Hy: "Anh dám!"

Phó Ngọc Khâm: "Em có thể thử xem, anh có dám hay không."

Anh luôn tỏ ra điềm tĩnh và kiềm chế trước mặt Tiêu Mộng, nhưng lúc này anh thật sự rất tức giận.

Tiêu Mộng Hy chưa bao giờ thấy anh như lúc này, cô thực sự bị anh dọa, liền ngừng giãy giụa và ngoan ngoãn ngồi xuống.

Một giây sau, Phó Ngọc Khâm liền đóng cửa bên phụ lái lại, anh còn cố tình khóa cửa phòng trường hợp cô lại muốn xuống xe, chờ anh đi đến bên ghế lại mới mở khóa.

Anh chỉ mất năm giây để mở cửa, lên xe và khóa lại.

Mặt Tiêu Mộng Hy đỏ lên, không nói gì liền kéo cánh tay anh qua và cắn.

Cắn một phút.

Phó Ngọc Khâm lấy khăn giấy sạch đưa cho cô, bình tĩnh nói: "Lau nước miếng đi, bẩn lắm."