Chương 14

Ngón tay Tiêu Mộng Hy giật giật, đầu như muốn nổ tung.

Không thể tin mà nhìn qua ảnh đại diện của WeChat một lần nữa, thiếu chút nữa đã hưởng thọ 24 tuổi.

A a a a, sao cô lại gửi cho Phó Ngọc Khâm.

Đầu cô bị cửa kẹp sao?

Hay là dây thần kinh bị hỏng??!!

Phó Ngọc Khâm đợi mãi không thấy cô trả lời, lại gửi một tin nhắn: [ Buổi chiều 5 giờ anh đi đón em. ]

Tiêu Mộng Hy tùy tay ném điện thoại qua một bên, nằm lên trên giường, với tay kéo gối che đầu lại, hai chân đạp loạn xạ một trận, xin cho cô được chết ngay tại chỗ đi.

Nếu nói đây là điểm bùng nổ của ngày hôm nay, vậy thì việc ký hợp đồng với Thụy Thiên có thể coi là điểm bạo.

-

10 giờ, cô và Tề Tuyết vội vàng chạy tới Thụy Thiên, bởi vì được Phó thị tiếp nhận, người hôm nay tiếp đãi các cô đã không còn là người hôm qua.

Trợ lý đưa các cô tới phòng họp, các cô vừa uống trà vừa chờ.

Chờ rồi chờ, có người đẩy cửa đi vào, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

Người đàn ông này rất khéo ăn nói, nào là bắt tay nào là nói về bản kế hoạch.

Tiêu Mộng Hy khách khí ứng đối, chỉ là đôi lúc trong khi nói chuyện phiếm với ông ta, cảm thấy có chút không đúng.

Đúng rồi, quá nhiệt tình.

Không chỉ động tác nhiệt tình, ánh mắt cũng cực kỳ nóng.

Rất giống như……

Giống như con người ta khi nhìn thấy món đồ mà chính mình đã khát vọng từ lâu.

Khiến cô không khỏi liên tưởng đến con Satsuma mà mình đã từng nuôi kia, mỗi lần thấy cô nó cũng là dáng vẻ vẫy đuôi lấy lòng.

Tiêu Mộng Hy kéo góc áo của Tề Tuyết, hạ giọng nói: “Này là ai?”

Tề Tuyết chớp chớp mắt: “Cậu không quen biết sao? Mình thấy ông ta tiến vào thì liền chào hỏi với cậu, mình còn tưởng là hai người quen nhau đấy.”

Tiêu Mộng Hy: “……”

Quen cái rắm.

Mình cũng không biết là ai.

Người đàn ông trung niên vẫn nhiệt tình bắt chuyện như cũ, Tiêu Mộng Hy lễ phép ứng đối, tất cả dường như đều phát triển rất thuận lợi.

Cho đến khi ——

Cửa phòng họp vội vàng mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi thò đầu vào, nói: “Này, sao ông lại ở đây? Mời đi ra ngoài.”

Lúc đó Tiêu Mộng Hy, Tề Tuyết, còn có người đàn ông kia ngồi ở một bên, người nọ nhìn thẳng vào bọn họ, nhất thời không phân rõ là nói lời đó với ai.

Tiêu Mộng Hy: “Chúng tôi…… đi ra ngoài sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi xua xua tay, cung kính nói: “Không phải các cô, là ông ấy.”

Tiêu Mộng Hy ngây ngốc hỏi: “…… Ông ấy không phải giám đốc của các cậu sao?”

“Ông ấy là ông chủ cửa hàng quần áo bên cạnh.” Người đàn ông trẻ tuổi bổ sung: “Tới nói chuyện hợp tác.”

Người đàn ông trung niên đứng lên, sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy, chỉ vào Tiêu Mộng Hy rồi hỏi người đàn ông trẻ tuổi: “Bọn họ không phải người phụ trách của công ty các người sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Bên hợp tác.”

Người đàn ông trung niên: “?? Nhận nhầm người rồi.”

Tiêu Mộng Hy: “……”

Dựa vào.

Mẹ nó thật sự nhận nhầm người!

Tề Tuyết: “……”

Mãi cho đến khi ký xong hợp đồng, đi ra khỏi Thụy Thiên, vệt đỏ ửng trên mặt Tiêu Mộng Hy cũng chưa nhạt đi.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi, cô liền thốt tim.

Con mẹ nó một ngày thốt tim hai lần, dường như cách thăng thiên không còn xa nữa.

Nghĩ nghĩ, cô lại đem tội này quy vào trên người Phó Ngọc Khâm, tóm lại một câu: Đều là do tên cẩu đàn ông này làm hại.

Tề Tuyết ngược lại vẫn còn tốt, không phải chỉ là Ô Long* thôi sao?

* Ô Long: đây là tên một loại trà, nhưng trong trường hợp này nó có nghĩa là chuyện rất hoang đường, rất vô lý.

Chỉ cần mình không xấu hổ, người khác xấu hổ liên quan gì tới mình!

-

Tôn Lôi đem khúc nhạc đệm này báo cáo cho Phó Ngọc Khâm, Phó Ngọc Khâm dừng bút lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đáy mắt ẩn ẩn ý cười.

Đại boss chưa bao giờ cười hôm nay lại cười, trong giây lát truyền đến khắp nhóm. Mọi người sôi nổi suy đoán người làm cho ông chủ cười là ai?

Có người nhân cơ hội này bát quái ra tin tức Phó Ngọc Khâm đã kết hôn.

Những người nhân viên cũ đều hiểu rõ, những nhân viên mới thì đều không biết, chớp mắt nói: “A, tổng giám đốc Phó đã kết hôn rồi sao? Thật đáng tiếc.”

Có người tiếp lời: “Tôi cảm thấy người đàn ông như tổng giám đốc Phó, thì không nên cưới phụ nữ.”

“Vậy anh ấy nên cưới cái gì?”

“Công việc đó, tổng giám đốc Phó không phải là người cuồng công việc sao.”

-

Giữa trưa, Tiêu Mộng Hy không ăn cơm trưa, buổi tối phải tham gia tiệc rượu, quản lý dáng người hẳn là nên bắt đầu từ cơm trưa.

Tề Tuyết nhìn dấu vết trên cổ cô, kiến nghị cô nên đi ngâm suối nước nóng, nếu không……

Lễ phục dạ hội cũng không mặc được rồi.

Tiêu Mộng Hy nghĩ nghĩ, cũng rất đúng, hai người lái xe đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Thiên Hải vùng ngoại ô.

Cô là khách VIP cao cấp ở đây, có bể tắm nước nóng chuyên dụng, việc bảo dưỡng hằng ngày sẽ có chuyên gia phụ trách. Chỉ cần lúc cô vui, liền có thể lâm / hạnh một chút.

Tề Tuyết nhìn trang hoàng xa xỉ ở bốn phía, cảm khái mà nói: “Tuy rằng cậu không thể khiến cho mình nhìn thấy cái dáng vẻ gả cho tình yêu là như thế nào, nhưng cậu đã khiến cho mình nhìn thấy dáng vẻ gả cho vật chất là gì, sướиɠ, quá sung sướиɠ.”

Tiêu Mộng Hy chậc chậc hai tiếng: “Nông cạn.”

Tề Tuyết chọc chọc dấu hôn trên người cô: “Mình nông cạn, cậu thì thâm sâu quá.”

Cách dùng từ của lời nói này quá tốt, có thể so sánh với mã lực của một chiếc xe đang di chuyển.

Tiêu Mộng Hy vốc một vốc nước lên, hất lên trên mặt cô ấy.

Tề Tuyết trốn không kịp, bắt đầu phản kháng, hai người giống như hai đứa trẻ, chơi vô cùng vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Tề Tuyết chơi có chút đói bụng, ra ngoài tìm đồ ăn, chân đi gấp, không nhìn rõ đường đi, thình lình đυ.ng phải người khác.

Thân thể không tự chủ được ngã sang một bên, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, người nọ duỗi tay ôm lấy eo cô ấy.

Trong nháy mắt khi ngửa đầu nhìn lại, cô ấy bị thu hút bởi giá trị nhan sắc của người nào đó.

Ngũ quan thâm thúy, lông mày dày đậm, đôi mắt sáng ngời có thần, đáy mắt tràn đầy ánh sáng.

Trái tim của Tề Tuyết đập loạn xạ một trận, quên mất phải nói chuyện, xoay người liền chạy trở về.

Chạy trong chốc lát lại lộn ngược trở lại, nhìn lại lần nữa, nào còn có bóng người nào.

Cô ấy hậm hực trở về, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Mộng Hy đang nói chuyện với người khác, nhưng người nọ đưa lưng về phía cô ấy, không nhìn thấy mặt.

“Phu nhân, tổng giám đốc đang ở trong xe chờ ngài.” Tôn Lôi nói.

Tiêu Mộng Hy bọc áo tắm dài trên người, khoanh chân nói: “Để anh ấy xuống đây.”

Tôn Lôi: “Ngài ấy đang gọi điện thoại.”

Tiêu Mộng Hy rũ mắt nhìn ngón tay: “Dù sao tôi cũng không phải là rất gấp, chờ anh ấy gọi điện thoại xong lại đến đây.”

Buổi sáng bị Phó Ngọc Khâm trêu chọc, nói thế nào cô cũng phải dành lại thể diện.

Thời buổi này, không tranh màn thầu cũng phải tranh khẩu khí!

Phó Ngọc Khâm chọc cô, còn muốn sống tốt, không có cửa đâu.

Vẻ mặt của Tiêu Mộng Hy chính là “Gả cho vật chất chính là như vậy đấy”, chiếc nhẫn kim cương hai mươi cara trên tay sáng chói khiến người khác đau mắt.

Tôn Lôi không nói gì, xoay người rời đi từ một cách cửa khác.

Tề Tuyết bước nhanh qua, chỉ nhìn thấy bóng dáng của anh ta, đĩnh bạt như tùng.

Cô ấy ngồi ở bên người Tiêu Mộng Hy khó hiểu hỏi: “Ai vậy?”

“Trợ lý của Phó Ngọc Khâm.” Tiêu Mộng Hy trả lời xong, giơ tay lên, nhìn nếp nhăn ở đầu ngón tay nói: “Sau này phải đi chăm sóc tay, có vẻ có chút khô rồi.”

Tề Tuyết nhìn chằm chằm ngón tay có thể tích ra nước của cô, nói: “Chị em à, chỉ sợ cậu có chút hiểu lầm với việc khô đó.”

Nói xong, cô ấy đứng dậy đi thay quần áo.

Không bao lâu, lại có người đi tới.

Người nọ thân hình thon dài, bộ tây trang được cắt may hoàn hảo phác họa ra dáng người của anh, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, ánh đèn ánh vào trên thấu kính, chiết xạ đến đáy mắt anh.

Trong con ngươi thâm thúy ánh lên thần sắc khiến người khác không muốn nhìn vào.

Một tay đút vào túi, anh chậm rãi đến gần.

Cặp chân thon dài kia, đặc biệt bắt mắt.

Khi tầm mắt dừng ở phía trước, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra, nhếch lên, nhưng thu hồi cũng rất nhanh. Dường như nụ cười kia chưa bao giờ xuất hiện vậy.

“Không đi sao?” Phó Ngọc Khâm hỏi.

Tiêu Mộng Hy bỏ tay xuống, thu hồi chân đặt ở trên ghế, duỗi thẳng cánh tay, làm ra bộ dáng muốn được bế.

Phó Ngọc Khâm: “Làm gì vậy?”

Tiêu Mộng Hy: “Anh cảm thấy em giống như đang làm gì?”

Rốt cuộc là từ đâu xuất hiện cái tên đàn ông không hiểu phong tình này vậy.

Phó Ngọc Khâm đứng im không động, nhướng mày hỏi: “Em xác định?”

Tiêu Mộng Hy: “Có phải anh không muốn hay không?”

Cô cũng không phải là người làm ra vẻ, để anh bế càng không phải là muốn chơi trò ân ái, thuần túy là muốn khiến cho anh mất mặt, đàn ông mà, ai lại chịu yếu thế.

Đặc biệt là đàn ông thành công, càng là như thế.

Đợi một lát thấy anh vẫn như cũ không có động tĩnh nào, cô bĩu môi: “Vậy được, em liền……”

Lời còn chưa nói xong, đã bị người chặn ngang bế lên.

Tiêu Mộng Hy kinh hô một tiếng, lông mi run rẩy một trận, anh thật đúng là ——

Bế cô?

Dùng sức vỗ vỗ cánh tay anh: “Để em xuống.”

“Không phải muốn để anh bế sao?” Phó Ngọc Khâm nói: “Đừng lộn xộn, còn động đậy nữa cẩn thận ngã đấy.”

Tiêu Mộng Hy duỗi tay đè lại vạt áo tắm dài, lắc lư chân nói: “Nhanh để em xuống!”

Cô càng lăn lộn, Phó Ngọc Khâm ôm càng chặt, đối diện có người đi tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc cảm thán ra tiếng: “Ai nha mẹ ơi, thật xấu hổ.”

“Ô ô, cô gái kia thật hạnh phúc.”

“Bọn họ thật ân ái.”

Tiêu Mộng Hy nghe thấy lời của bọn họ nói, khẽ cắn môi, các người có phải bị mù không, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi sao?

Cái này mà gọi là hạnh phúc sao!

Cái này gọi là tức giận!

Sau đó không biết là ai chụp ảnh bọn họ đang “ân ái”, cũng nhanh chóng lan truyền trong nhóm, quần chúng ăn dưa sôi nổi tỏ vẻ bị sốc.

Không phải nói không có tình cảm sao?

Tôi thấy tình cảm rất nồng đậm đó.

Có người nhân cơ hội nói: “Đây là đang phô diễn ra hiểu hay không, giả! Đều là giả!”

Tiêu Mộng Hy không có thời gian rỗi để quan tâm đến những tin nhắn trên mạng, lúc này cô đang “Chi trả phí dịch vụ”.

Tổng tài bá đạo thu phí không hề rẻ, anh tự mình tham gia thể nghiệm, xé áo tắm dài của cô, đặt cô ở trên ngăn tủ.

Đôi mắt thâm thúy hỏi: “Còn muốn hay không?”

Tiêu Mộng Hy run chân nói: “Đủ…….rồi”

Phó Ngọc Khâm hạ giọng nói: “Một ngày nào đó anh muốn hôn —— nơi này.”

Vừa nói ngón tay anh vừa đặt lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.

Tiêu Mộng Hy: “……”

Hôn cái rắm!

Khi Tề Tuyết mặc xong quần áo ra ngoài tìm Tiêu Mộng Hy, vừa hay cô cũng từ một căn phòng thay đồ khác đi ra, trên mặt phiếm hồng, nhìn giống như vừa mới trải qua chuyện gì đó.

Cô ấy ló đầu nhìn nhìn, mơ hồ nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng.

Biểu tình trên mặt bỗng chốc đông cứng, ai vậy?

Dã nam nhân*?

*野男人Dã nam nhân: Cụm danh từ dùng để chỉ người đàn ông làm kẻ thứ 3 chen ngang vào chuyện tình cảm của người khác.

Hy Hy đang gặp gỡ với dã nam nhân?

Không phải đâu? Không phải đâu?

Cứ như vậy chỉ một lát sau, cô ấy đã tự bổ não ra một bộ phim truyền hình hoàn chỉnh, nam hai soán vị nghiền ép nam chủ, nữ chủ từ bỏ bánh mì, chuyển sang đầu nhập tình yêu.

Kết quả cuối cùng là *BE.

*BE là từ viết tắt của Bad Ending, tức là một cái kết khá tồi tệ. Những câu chuyện ngôn tình sở hữu kết BE thường sẽ gặp phải làn sóng "phẫn nộ", bất mãn của độc giả. Thậm chí vì không thể giữ được bình tĩnh mà nhiều người buông ra lời miệt thị đối với tác giả.

Cô ấy kéo Tiêu Mộng Hy sang một bên, nhẹ giọng nói: “Hy Hy, lá gan của cậu cũng quá lớn rồi, sao lại đưa người tới nơi này chứ, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Mộng Hy sửa sang lại áo tắm dài trên người: "Anh ấy tự mình tới.”

Tề Tuyết: “Vậy cậu cũng nên ngăn cản chứ.”

Tiêu Mộng Hy nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô ấy, buông tay nói: “Sao mình ngăn được.”

Tên cẩu đàn ông đó sao cô có thể ngăn lại được. Hơn nữa, hội quán suối nước nóng Thiên Hải này, tập đoàn Phó thị cũng có cổ phần, nói trắng ra là, người ta là ông chủ lớn đó.

Tề Tuyết vỗ vỗ trán: “Chuyện này nếu để Phó Ngọc Khâm biết thì làm thế nào bây giờ?”

“Anh ấy biết……” Mãi cho đến lúc này Tiêu Mộng Hy mới hiểu được một chút, cô hỏi: “Cậu cho rằng người đàn ông bên trong là ai?”

Tề Tuyết nhấp nhấp môi: “Tình yêu.” Sợ cô không hiểu rõ, cô ấy bèn đè thấp giọng nói: “Dã nam nhân.”

“Phốc.” Tiêu Mộng Hy ha ha cười ra tiếng, xoay người nói: “Dã nam nhân xuất hiện đi.”

Tề Tuyết một bộ dáng không còn mặt mũi nào để nhìn nữa.

Giây tiếp theo ——

Mặt cô ấy đóng băng rồi.

Phó Ngọc Khâm cất điện thoại, đứng yên ở trước mặt các cô: “Anh đi ra ngoài chờ.”

Tiêu Mộng Hy xua xua tay.

Tề Tuyết như muốn liệt dựa vào trên tường, má ơi, cô ấy nói gì vậy?

Sao! Cô! Ấy! Có! Thể! Nhận! Nhầm! Phó! Ngọc! Khâm! Thành! Dã! Nam! Nhân! Chứ!

Tiêu Mộng Hy vỗ vỗ mặt cô ấy: “Aizz, nghĩ cái gì vậy?”

Tề Tuyết uể oải mà nói: “Mình nghĩ, thiên đường chơi có vui hay không?”

Giây lát sau, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói của một người đàn ông: “Phu nhân, đây là quần áo mà tổng giám đốc Phó chuẩn bị cho ngài.”

Tề Tuyết bỗng dưng ngẩng đầu, là anh ta!

Cô ấy hưng phấn nghĩ: Mình vẫn còn có thể cứu được một chút.

Cô vẫy vẫy tay với Tôn Lôi: “Xin chào.”

Tiêu Mộng Hi: “Quen biết nhau?”

Tề Tuyết: “Quen biết.”

Tôn Lôi: “Không quen biết.”

Tiêu Mộng Hy với vẻ mặt nghi hoặc nhìn xem trái phải, lúc đang muốn tìm hiểu sâu hơn, điện thoại lại vang lên.

Cô quay lại phòng thay đồ, tìm được điện thoại từ trong ngăn tủ, nghe máy.

Ông lão Tiêu cười ha hả nói: “Hy Hy, lần này các con dự định sẽ sinh bao nhiêu em bé vậy?”