Chương 20: Đình Thẩm

Bóng đêm cổ quái mà mĩ lệ.

Vầng trăng sáng trên trời cũng chẳng hề có chút ảm đạm vì phân tranh của

người thế gian, nó tỏa ra u quang trong trẻo lạnh lùng, chiếu rọi lên cơ thể mỗi người.

Tần Cửu dưới sự áp giải của Kim Ngô Vệ, xuôi theo sơn đạo đi xuống núi.

Gió núi xẹt qua bên gò má, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào giống như tiếng

hồ cầm vùng tái ngoại tấu nhạc. Không khí lạnh như băng, khí u hàn hít

vào trong phế quản khiến người ta khϊếp sợ một hồi.

Đường núi

quanh co được ánh sáng đèn l*иg chiếu sáng như ban ngày, núi đá đen thẳm và cây cối trơ trọi ở hai bên đường hiện ra rõ ràng trước mặt.

Nhan Túc ở trước mặt Tần Cửu điều khiển ngựa chậm rãi đi về phía trước, tóc

đen và cẩm bào bị gió núi thổi bay phần phật, phảng phất giống như trích tiên* muốn bay. Bóng lưng của hắn cao thẳng mà gầy, tự có một loại khí

thế bức người bẩm sinh, khiến người ta kìm lòng không được muốn ngưỡng

mộ.

*Trích tiên: tiên bị đọa xuống trần.

Tần Cửu híp mắt nhìn phía trước, bóng lưng thẳng tắp trước mặt này và một bóng hình khác dần dần chồng trùng khít.

Thiếu niên cưỡi trên mình Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử*, một thân trang phục cưỡi ngựa bằng tơ lụa màu tím nhạt, bên hông đeo đai ngọc, chân mang ủng tơ tằm

đế đen, khoác áo choàng thêu hoa văn đám mây cùng màu. Thiếu niên mặt

mày tuấn tú, anh khí bức người, vẻ mặt phấn chấn. Trong tay cầm cung

tên, híp mắt, ngắm bắn, giương cung. Bởi vì dùng sức, bắp thịt dưới y

phục căng phồng, trang phục trên người phồng lên. Trên khuôn mặt trẻ

trung tuấn mĩ kia, còn lấp lánh lớp mồ hôi mỏng thấm ra vì phóng ngựa

phi nhanh.

*Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử: loài ngựa toàn thân lông trắng như tuyết, tương truyền một ngày có thể đi hàng nghìn dặm.

Khi đó, lòng của nàng, dường như chính là bị một mũi tên này bắn trúng.

“Tần môn chủ, mời lên xe ngựa!” Bên tai truyền đến tiếng nói của Tạ Địch Trần.

Lúc này Tần Cửu mới phát hiện trong thoáng chốc, đã xuống dưới sơn đạo, một chiếu xe ngựa dừng ở trước mặt.

Bên cạnh xe ngựa, Nhan Túc đứng ghìm cương ngựa, quay đầu nhìn nàng, dưới

ánh trăng, đôi mắt hắn sắc bén, hờ hững mà trong trẻo lạnh lùng khiến

cho người khác hít thở không thông.

Tần Cửu híp mắt cười nói:

“Tội phạm như ta còn có xe ngựa để ngồi, đa tạ điện hạ.” Tần Cửu mỉm

cười chui vào trong xe ngựa, ngồi dựa trên đệm tròn trong xe ngựa, nhắm

hai mắt lại.

Nàng thật sự mệt mỏi.

Sợ rằng ngày mai còn

phải đánh một trận chiến ác liệt, lúc này, quan trọng nhất là nghỉ ngơi

dưỡng sức. Tần Cửu thả lỏng tâm tình, có chút buồn ngủ mơ mơ màng màng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xe ngựa dừng lại, màn xe bị người vén lên.

Tần Cửu mở mắt, biết là đã đến đại lao của Kinh phủ doãn.

Tần Cửu ngáp một cái, từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, dưới sự áp giải

của ngục tốt, đi vào đại lao. Nàng cũng không đợi ở trong lao bao lâu,

đã bị dẫn đến công đường chịu thẩm vấn.

Kì thực, Tần Cửu hiểu rất rõ, vụ án nàng phạm phải, nói không tính là lớn, nhưng vì thân phận

nàng đặc biệt, lại phạm tội ở trong tay Nhan Túc, vậy án này lại không

coi là nhỏ.

Đã qua giờ Thìn, mặt trời lên cao.

Cửa chính

của công đường Kinh phủ doãn mở rộng, các nha dịch chia ra đứng ở hai

bên, nghe theo một tiếng “Thăng đường”, các nha dịch hô to “Này vũ”. Âm

thanh trầm thấp mà sung mãn uy nghiêm như một làn sóng truyền ra ngoài,

khiến cho trong lòng người dân xem náo nhiệt bên ngoài rụt rè từng cơn.

Ở giữa gờ cửa sổ đỏ thắm rơi xuống vài tia nắng như có như không, hóa

thành vô số điểm sáng giống như sợi mây, lờ mờ phủ lên trên mặt đá gạch

hoa văn đám mây màu đen huyền.

Tần Cửu liền quỳ xuống công đường, híp mắt nghiên cứu hoa văn trên mặt đá gạch màu đen.

Ngồi trên công đường, là phủ doãn Mạnh Hoài của thành Lệ Kinh, và An Lăng Vương nghe thẩm án.

Mạnh Hoài là một lão già gầy gò, nhìn qua chừng năm mươi tuổi, đôi mắt nhỏ lộ ra ánh sáng khôn khéo hiểu đời.

Trong thành Lệ Kinh nhiều quyền quý, làm phủ doãn ở kinh thành, không thể

không có vài phần bản lĩnh thuận lợi mọi bề, chính là tuyệt đối không

được hồ đồ.

Mạnh Hoài vuốt chòm râu, nhìn xuống Tần Cửu đang

nghiên cứu hoa văn gạch đá ở phía dưới, lại liếc mắt nhìn sang An Lăng

Vương vẻ mặt anh tuấn bên người, trong lòng không ngừng bồn chồn.

Lão đương nhiên biết từ trước đến giờ An Lăng Vương không vừa mắt Thiên

Thần tông. Hiện giờ, vị đệ tử Thiên Thần tông mới tới này vừa đến kinh

thành, đã bị An Lăng Vương bắt đến đây, là tội danh dùng thiếu niên nhà

lành tu luyện tà công. Nếu như việc này là thật, chỉ sợ thể diện của

Thiên Thần tông mất sạch, chế độ cứ cách vài năm phái một đệ tử trợ lực

cho triều đình sợ rằng cũng sẽ vì vậy mà xóa bỏ. Chỉ là, hiện giờ, thế

lực của Thiên Thần tông ở triều đình đang hưng thịnh, vị Huệ phi trong

cung kia cũng không dễ đối phó, án này để lão lo liệu thật sự có chút

khó xử. Nhưng mà, An Lăng Vương trước mặt này, lão càng quyết không thể

đắc tội.

Mạnh Hoài suy nghĩ một hồi, nếu vụ án này là An Lăng

Vương tự mình tống thẩm, chỉ sợ mình ắt phải xử lý nghiêm khắc đệ tử

Thiên Thần tông kia.

Lão híp mắt một cái, vỗ kinh mộc đường lớn

tiếng quát hỏi: “Tội nữ Tần Cửu, ngươi bức ép thiếu niên nhà lành, làm

chuyện gian trá, vả lại còn ép buộc bọn họ tập luyện tà công. Ngươi biết tội chưa?”

Tần Cửu chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt xếch lên nhìn

lướt qua Mạnh Hoài, cười tủm tỉm nói: “Mạnh đại nhân nói lời này từ đâu, chẳng qua tiểu nữ chỉ tắm ở ôn tuyền trong biệt cung của Chiêu Bình

công chúa, làm sao lại phạm vào tội làm chuyện gian trá?” Giọng nói của

Tần Cửu như thấm gió xuân, nụ cười thuần khiết như hoa sen, nhưng Mạnh

Hoài lại mơ hồ cảm giác được trong đôi mắt nhu mị này ngầm ẩn chứa uy

hϊếp áp bức.

Mạnh Hoài nhìn lướt qua Nhan Túc, lau mồ hôi trên

trán một cái, tiếp tục quát hỏi: “Thật là to gan, nhân chứng vật chứng

đều đủ cả, há lại để cho ngươi giảo biện? Người đâu, truyền nhân chứng.”

Trên công đường vang lên một loạt tiếng bước chân, Tần Cửu nheo mắt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thị nữ Anh Đào của nàng bị dẫn đến.

Nội tâm

Tần Cửu cười lạnh một hồi, nghĩ thầm: cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ

ly, đây là tưởng rằng lần này có thể lật đổ mình sao!

Anh Đào là

thị nữ của Tần Cửu, nàng ta ở Thiên Thần tông hầu hạ Tần Cửu hai năm.

Cho tới giờ, biểu hiện ở trước mặt Tần Cửu đều cực kì trung thành, nhưng vì Tần Cửu từng trải, rất khó tùy tiện tin tưởng người khác, không lâu

sau thì phát hiện, thật ra nàng ta là gián điệp của môn chủ Quan Sư môn

Diêu Tích Nhi sắp xếp bên mình. Mỗi một tiếng nói hành động hàng ngày

của bản thân và thái độ của tông chủ đối với nàng ra sao, đều truyền qua Anh Đào đến tai Diêu Tích Nhi.

Lần này đến Lệ Kinh, Tần Cửu vốn không phải đi.

Người tông chủ phái đi là Diêu Tích Nhi của Quan Sư môn.

Tần Cửu biết, Diêu Tích Nhi một lòng say mê tông chủ, dĩ nhiên là nguyện ý ở gần bên người tông chủ, mà không bằng lòng đến Lệ Kinh. Bởi vì nữ tử

của Thiên Thần tông đến Lệ Kinh bao năm nay, phần lớn đều sẽ gả cho

quyền quý đương triều, tiến sâu vào cửa nách trong cung, ví dụ như Huệ

phi. Đương nhiên Diêu Tích Nhi vạn phần không muốn.

Tần Cửu vào

Thiên Thần tông, vốn dĩ chính là thông qua Thiên Thần tông đến Lệ Kinh,

làm sao chịu bỏ qua cơ hội này. Vì thế nhân cơ hội tông chủ bế quan

luyện công, lợi dụng gián điệp Anh Đào kia, truyền những thông tin vụn

vặt rằng tông chủ vô cùng sủng ái mình cho Diêu Tích Nhi.

Diêu Tích Nhi hết sức nhanh chóng lợi dụng lí do ngã bệnh, xin Hữu sứ đuổi mình đến đây.

Cái này cũng chưa tính, trên đường đến Lệ Kinh, bọn họ gặp phải vài lần ám

sát, Tần Cửu dám cam đoan, nhất định không thể thiếu thích khách Diêu

Tích Nhi phái đi. Sợ rằng ở trong lòng Diêu Tích Nhi, mình chính là tình địch gây trở ngại nhất của nàng ta.

Bên cạnh Tần Cửu ngoại trừ Lưu Liên và Tì Ba phần lớn đều là người của tông chủ, cho nên Tần Cửu cũng lười đánh trả.

Để cho bọn họ tự chém gϊếŧ lẫn nhau đi, đều gϊếŧ sạch mới tốt.

Trên đường đi Anh Đào cũng làm không ít chuyện mờ ám với mình, nhưng cuối cùng đều không thực hiện được.

Hiện giờ, sợ là Diêu Tích Nhi đã hạ xuống tối hậu thư, Anh Đào mới có thể nhân cơ hội này, mượn tay Nhan Túc, muốn trừ bỏ mình.

Nhưng mà, các nàng quá đắc ý rồi.