Chương 19: Diễm Phúc Không Mỏng

Tần Cửu nghiêng người trên ghế trúc, một bộ y phục nền trắng thêu hoa đỏ nửa che nửa mở, tóc

đen hơi ẩm ướt rủ xuống. Trong tay nàng cầm khung thêu hoa hình quạt

tròn, phía trên thêu một đóa Mạn Đà La nở rộ, xinh đẹp diễm lệ tựa hồ có thể khiến cho người ta ngửi thấy hương hoa. Mà thân thể nàng còn kiều

diễm hơn Mạn Đà La, cả người toát ra vẻ kiều mị giống như đóa sen mới

nở, yêu kiều mềm mại đến mức muốn được tan chảy ở nơi này.

“Điện

hạ thật là hăng hái, đêm hôm khuya khoắt phong trần mệt mỏi còn đến chỗ

này, chẳng lẽ là đã nghe được tiểu nữ tắm gội ở đây, nói như vậy, điện

hạ thật sự có ý với tiểu nữ rồi?” Tần Cửu lười biếng cười, lúc này lông

mày đuôi mắt đều là phong hoa làm người ta mê say. Chỉ là, môi son bởi

vì vừa nôn ra máu, mà đỏ bừng khiến người ta tan nát cõi lòng.

Nhan Túc ngay đến nhìn cũng không thèm liếc Tần Cửu một cái, lạnh giọng phân phó Tạ Địch Trần vừa đi vào trong nhà: “Nhìn xem bốn thiếu niên kia còn có thể cứu được không?” Hắn nhìn bốn thiếu niên chỉ mặc một chiếc quần

trong nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn mỹ vô song trở nên cực kì khó

coi. Sự sắc xảo trong mắt dài lúc ẩn lúc hiện, khắp người như có lãnh ý

toát ra.

Tạ Địch Trần lĩnh mệnh, trước tiên cúi người dò xét

miệng mũi của bốn thiếu niên, lại phái người hết lần này đến lần khác

kiểm tra trên người bọn họ có vết thương hay không, cuối cùng đứng dậy

bẩm báo: “Điện hạ, còn có hơi thở, hình như chỉ là hôn mê, trên người

cũng không có vết thương.”

Tần Cửu thản nhiên nhíu mày, may mà

nàng dùng Tú Hoa châm, mũi châm lại ở nơi kín đáo, sợ là tìm lại cẩn

thận cũng không nhìn ra.

“Hả?” Nhan Túc thản nhiên nhíu mày, dường như đã sớm liệu đến.

Tần Cửu ngẩng khuôn mặt tươi cười như hoa, đón lấy ánh nến ảm đạm, thản

nhiên nhìn về phía người đứng ở trước mặt, “Chẳng lẽ điện hạ cho rằng

tiểu nữ muốn hại mấy vị tiểu ca nhi này, ngài đúng là quá lo lắng rồi,

ta làm sao có thể là người ngoan độc như vậy!”

Ánh mắt Nhan Túc

nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Tần Cửu, trong mắt dài có ba quang* liễm

diễm hiện lên, hắn hơi híp mắt lại, hàm dưới căng ra, kéo thành một

đường cong có chút lãnh khốc, “Ta cũng hi vọng Tần môn chủ là người từ

bi lương thiện.” Dừng lại, hắn lơ đãng cười nói, “Tối nay người thật sự

hăng hái là Tần môn chủ chứ, đêm hôm khuya khoắt như vậy còn lén lút đến biệt cung của Chiêu Bình tắm rửa, lại có bốn tiểu ca nhi như hoa như

ngọc thế này hầu hạ, thật sự diễm phúc không mỏng.”

Nhan Túc khẽ mím bờ môi rất mỏng, mắt đen hẹp dài.

Nghe nói người có môi và mắt dài quá như vậy thông thường đều rất lãnh khốc vô tình.

Nàng vốn không tin, cho rằng hắn cuối cùng cũng có tình cảm. Lúc này mới

biết, hắn từ trong ra ngoài, khắp chốn lạnh bạc vô tình.

Ý cười

bên môi Tần Cửu dần dần biến mất, nàng chớp chớp đôi mắt to giống như hồ nước, thu hồi ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, rũ mí mắt xuống, ánh mắt dừng ở khung thêu hoa trong tay mình, chậm rãi nói: “Điện hạ thật sự nói đùa rồi. Bốn người này, cũng tính là như hoa như ngọc? Nếu như đổi thành

điện hạ, ta mới thật sự xem là diễm phúc không mỏng.”

Nhan Túc nghe vậy, không giận mà còn cười.

Bên trong tiếng cười như rượu nhẹ ngầm hàm chứa lãnh ý lại giống như một

loại băng tiễn đâm về phía Tần Cửu, hắn nhướng mày, dùng giọng điệu nhàn nhạt lành lạnh nói: “Bản vương còn muốn sống lâu thêm vài năm, Tần môn

chủ xinh đẹp như vậy, bản vương cũng không tận hưởng nổi. Vẫn muốn hỏi

Tần môn chủ một chút, bốn gã nam tử này vì sao lại hôn mê?” Hắn thu lại

vẻ tươi cười, mày kiếm hết sức chăm chú, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua

Tần Cửu, nhìn chằm chằm nàng chỉ muốn ngạt thở.

“Bọn họ à?” Tần

Cửu giơ tay vuốt mái tóc hơi ẩm ướt xuống, trên mặt nở ra nụ cười giống

như một đóa sen trắng thuần khiết, nhưng lời nói ra không hề có một chút thuần khiết nào, “Đương nhiên là hầu hạ ta quá mệt mỏi rồi.”

“Bốn nam tử này vì sao hôn mê, có phải lo lắng đến tính mạng hay không, bản

vương còn đợi điều tra. Bây giờ, phiền Tần môn chủ theo bản vương đi một chuyến!” Giọng điệu của Nhan Túc bình tĩnh, bình tĩnh tự nhiên giống

như thu triều hoán hoa*.

*Thu triều: thủy triều vào mùa thu. Hoán hoa: một loài hoa màu trắng, có tác dụng tránh thai.

Chắc đây là thành ngữ tục ngữ gì đó của Trung Quốc, mình không tra được nghĩa nên vẫn để nguyên như vậy nha.

“Ý điện hạ là muốn bắt ta? Ta phạm tội gì?” Tần Cửu vô tội mở lớn đôi mắt

to, ngẩng mặt ai oán hỏi. Nàng vừa mới tắm rửa qua, trên da thịt phủ một tầng hơi nước mỏng manh, gặp ánh đèn trong nhà chiếu vào, cả khuôn mặt

tinh tế mà trắng ngần, tỏa ra ánh sáng nhu hòa thản nhiên, càng tôn lên

lông mày đôi mắt sắc đen nồng đậm, môi son đỏ thắm mỹ lệ, mà nốt ruồi

như giọt lệ ở gần mắt trái kia có vẻ càng thêm đỏ tươi như máu, giống

như hạt đậu tương tư*.

*Đậu tương tư: đậu đỏ.

Ánh mắt Nhan Túc rời đi, khóe môi hiện ra một chút ý cười trào phúng, “Tần môn chủ

mặc dù mới tới Lệ Kinh, nhưng hiện giờ đã là quan viên của Đại Dục ta,

tuy rằng là một quản sự Ti Chức phường nho nhỏ, nhưng cũng nên tuân thủ

luật pháp của Đại Dục ta. Trong luật pháp của Đại Dục ta có một điều, đó là không cho phép dùng người vô tội luyện tập tà công.”

Tần Cửu

vén sợi tóc tản mát bên gò má ra sau tai, trong giọng nói mềm mại mơ hồ

có vài phần ý vị chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Điện hạ nói ta luyện tà

công sao?”

Nhan Túc ngang tàng liếc nhìn một cái, mắt sáng thâm

sâu khó dò, dù rằng giọng nói bình tĩnh, nhưng ý cười lại ngầm chứa khí

thế bức người, “Hi vọng ngươi không phải!” Hắn nói xong, dùng tốc độ cực chậm hơi híp mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh như nước, thong thả bước từng

bước ra khỏi nhà trúc.

Tạ Địch Trần cũng sai người mang bốn thiếu niên kia ra ngoài, xoay người khom lưng duỗi tay mời, nói: “Tần môn chủ, mời!”

Tần Cửu thản nhiên cười nói: “Tạ đại nhân chờ một lát.” Nói xong, nàng sửa sang lại y phục trên người một chút, lại chậm rãi vấn mái tóc đen buông xõa thành Đọa Mã kế, lúc này mới đứng dậy đi vào giày mềm cởi ra khi

nãy.

Từ cuộc đối thoại vừa rồi của nàng và Nhan Túc, nàng khẳng

định rõ ràng, Nhan Túc biết nàng tới đây là tới luyện tập tà công, hắn

cũng biết cách công dụng của bốn thiếu niên kia. Vậy nên nàng nghĩ Nhan

Túc không hề phái người theo dõi nàng đến chỗ này, nếu như chỉ là phái

người theo dõi, hắn sẽ không biết nàng làm gì ở chỗ này rõ ràng như vậy.

Từ triều phục còn chưa thay thay xuống trên người Nhan Túc có

thể thấy được, hắn trực tiếp từ hoàng cung đến đây. Nói như vậy, nhất

định là có người truyền tin cho hắn.

Sẽ là ai đây?

Tần Cửu lạnh lùng nheo mắt lại. Nhan Duật ?! Nàng nhanh chóng phủ định, bởi vì

thời gian không khớp, nếu như là hắn, Nhan Túc sẽ không đến nhanh như

vậy.

Vậy thì là ai?

Tần Cửu chợt nhớ tới một người, nàng chậm rãi nhắm mắt, khóe môi tràn ra một chút thở dài nặng nề.

Thật là sơ suất!

Nếu như nàng thật sự nói dùng máu huyết của đồng nam để tập luyện “Bổ Thiên Tâm Kinh”, chỉ sợ cũng rất khó thoát tội.

Tần Cửu nhỏ giọng ra hiệu cho Tì Ba đi nói cho Mộ Vu Phi, không được hành

động thiếu suy nghĩ, lại chậm rãi đi ra ngoài nhà trúc.

Dưới ánh

sáng âm u mông lung của đèn l*иg bên ngoài nhà, Nhan Túc khoanh tay đứng đưa lưng về phía nàng, từ từ xoay người lại, nở nụ cười hờ hững. Ngay

lập tức có hai Kim Ngô Vệ tiến lên trước.

Tần Cửu cười lạnh nói: “Yên tâm, ta sẽ không chạy trốn đâu! Công đường của Kinh phủ doãn là

cái gì, ta cũng rất muốn biết!” Nói xong, chầm chậm bước thẳng về phía

trước.