Chủ quản của Ti
Chức phường vốn do người trong cung đảm nhiệm, nhưng Tần Cửu không phải
người trong cung, hoàng đế liền ban cho Tần Cửu chỗ ở tại Lệ Kinh. Tần
Cửu mang theo Tì Ba và Lệ Chi về chỗ ở cũ, cố ý vòng qua Linh Lung các,
định tiện đường đưa Lưu Liên và Anh Đào, Hoàng Mao quay về.
Xe
ngựa còn chưa tới Linh Lung các, Tần Cửu đã nhìn thấy Lưu Liên cúi đầu
ngồi xổm trước cửa Linh Lung các, Hoàng Mao cả người nằm trên đầu hắn.
Vừa nhìn thấy xe ngựa của Tần Cửu chạy đến, Lưu Liên và Hoàng Mao thật
giống như đứa trẻ bị bỏ rơi phải đi lang thang, tìm được cha mẹ liền bổ
nhào tới.
“Cửu gia, cuối cùng ngài đã quay về rồi. Quản sự của
Linh Lung các nói chúng ta còn thiếu tiền phòng, đuổi chúng ta ra ngoài, điểm tâm chúng ta vẫn còn chưa ăn đâu. Cửu gia, lúc ngài đi, chưa hề
gửi tiền phòng sao?” Lưu Liên mặt dài như trái mướp nói.
Tần Cửu
cau mày, sóng mắt lưu chuyển, liễm diễm trong mắt nhìn không ra tâm
tình, đột nhiên cười nói: “Còn thiếu tiền phòng chỉ là mượn cớ thôi.
Linh Lung các thật to gan, dám đối đãi với Liên Nhi và Hoàng Mao của
chúng ta như vậy. Ta nghe nói món ăn của Linh Lung các nổi danh nhất
thành Lệ Kinh, còn ngon hơn cả Ngự thiện phòng trong hoàng cung làm
nữa.”
Lưu Liên nghe ý Tần Cửu muốn đến Linh Lung các ăn một *bữa
cơm chùa, vội vàng nói: “Việc này… Việc này không tốt lắm đâu!” Đang
nói dở, bụng của mình không chịu thua kém kêu ùng ục một tiếng, làm cho
Hoàng Mao phát ra tiếng cười quái dị chế giễu một hồi.
*Nguyên tác: Bá Vương xan: ăn cơm không trả tiền.
Tần Cửu liếc xéo Lưu Liên, hơi cười nói: “Liên Nhi, lúc trước ngươi làm kẻ ăn xin thế nào vậy, tại sao không chết đói nhỉ?”
Lưu Liên nghiêm túc nói: “Nếu đã làm ăn xin, đương nhiên là ăn cơm thừa người khác bố thí rồi.”
Tần Cửu quay đầu nhìn Lưu Liên, ý cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt xinh
đẹp, đẹp như hoa mùa xuân bừng nở, khiến người ta hoảng hốt.
Nhưng Lưu Liên còn chưa kịp hoảng hốt, đã nghe Tần Cửu nói: “Thì ra Liên Nhi
thích ăn cơm thừa như vậy, một lát nữa, ta nhất định sẽ bảo quản sự của
Linh Lung các chuẩn bị cho ngươi nhiều một chút!”
“Ăn cơm thừa, A Xú ăn cơm thừa!” Hoàng Mao diễu võ giương oai nói.
Lưu Liên tức đến mức lặng lẽ rơi lệ trong lòng.
“Chúng ta đi lên thôi!” Tần Cửu vung tay áo rộng thùng thình, một người một chim dẫn đầu đi về phía Linh Lung các.
“Ai, cô nương, đèn của các người!” Xa phu đánh xe ngựa xách đèn tường vi đuổi theo.
Sáng sớm Tần Cửu ngồi xe ngựa mà Tì Ba thuê đi đến hoàng cung, chiếc đèn
tường vi kia còn treo trên xe ngựa, tín vật của Thiên Thần tông xa phu
nào dám cầu, hai tay xách đèn đưa tới.
Tì Ba đưa tay nhận lấy.
Lưu Liên nhìn thấy đèn tường vi, mới đột ngột bừng tỉnh đại ngộ. Chắc khi
bọn họ đi đã treo đèn tường vi lên, Linh Lung các biết được bọn họ là
người của Thiên Thần tông, mới viện cớ không đủ tiền phòng đuổi hắn và
Anh Đào ra ngoài.
Thì ra Linh Lung các cũng không ưa người của Thiên Thần tông.
Mặc dù người bị đuổi đi là hắn, nhưng kẻ bị ghét bỏ lại là yêu nữ của Thiên Thần tông, Lưu Liên cảm thấy tâm tình rất tốt, nhất thời càng thêm đói
bụng. Nhưng hắn lo lắng sẽ không vào được Linh Lung các, quả
nhiên, đoàn người bị quản sự Linh Lung các ngăn lại ở cửa.
“Thật ngại quá, tửu lâu đã kín khách rồi, mấy vị đến chỗ khác đi!” Quản sự của Linh Lung các khom người khách khí nói.
Khóe môi Tần Cửu lại cười nói: “Lầu hai cũng đầy khách rồi sao?”
“Thật ngại quá, lầu hai được quý nhân bao hết rồi.” Quản sự của Linh Lung các vô cùng áy náy nói.
“Là vậy ư… Nếu như thế, chúng ta sẽ chịu chút *ủy khuất, miễn cưỡng dùng
cơm trong phòng của các chủ các người vậy.” Tần Cửu chớp mắt nói.
*Ủy khuất: tủi thân, bị làm cho oan ức.
“Như vậy sao được, không có quy định thế này.” Quản sự vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Không có quy định thế này sao?” Tay Tần Cửu bắn ra, một cành trúc từ trong
ống tay áo bắn ra ngoài, chỉ nhắm vào trán của quản sự. Quản sự không
kịp tránh né, cành trúc lập tức cắm ở trên búi tóc y. Đó chính là bộ
khung của hoa đăng bị cháy hỏng, nghiêng nghiêng cắm ở trên đầu y, giống như một cây trâm bằng trúc.
Sắc mặt quản sự trắng bệch, lập tức đi vào trong thông báo. Chỉ một lát sau, đã có người làm đi ra dẫn mấy người lên lầu ba.
Trên hành lang của lầu ba, có một nam tử trẻ buổi chậm rãi bước lên nghênh đón.
Hắn khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, có lẽ nhỏ hơn một chút, bộ
*trường sam màu thiên thanh vô cùng bình thường của hắn có vẽ phác hình
loại trúc xanh cao thẳng giản dị. Khóe môi hắn mang theo ý cười, đó là
một loại ý cười xuất phát từ nội tâm, thực sự rất vui mừng, giống như… nỗi thương nhớ thấm vào tận xương bỗng nhiên được tháo gỡ.
*Trường sam: áo dài của nam giới.
Hắn có một đôi mắt rất sáng, rất đen, khi hắn cười, bên trong có nhiều chấm tinh quang nho nhỏ lấp lánh, tựa hồ có thể chói hoa mắt người.
Diện mạo của hắn không tính là cực kì anh tuấn, nhưng khí chất đặc biệt của
hắn như ánh mặt trời tiêu sái, nhất cử nhất động mang theo khí tức thanh xuân bồng bột.
Ánh mắt tha thiết của hắn quét nhanh qua trên người mấy người.
Từng chút từng chút một.
Đến cuối cùng, tinh quang trong ánh mắt hắn đột nhiên ảm đạm, vỗn dĩ nhìn
hắn giống với ánh dương phi thường, dường như bị mây đen đột ngột che
phủ. Lại như trúc xanh đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, bỗng nhiên
bị nước mưa xối ướt, nhiễm lệ ưu thương.
Nụ cười còn đang treo ở khóe miệng, nhưng trong mắt đã nhiễm chồng chất ưu thương khắc cốt ghi tâm.
“Chắc hẳn vị này là các chủ?” Tần Cửu dừng chân hỏi.
Nam tử cau mày thản nhiên nói: “Tại hạ đúng là các chủ của Linh Lung các, Mộ Vu Phi.”
“Mộ các chủ, sáng nay người làm trong các của các người đã đuổi chúng ta ra khỏi các, không biết các chủ giải thích việc này thế nào?” Tần Cửu cong môi cười nhẹ, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi.
Mộ Vu Phi vẫn giữ nguyên ý cười ôn hòa, vô cùng khách khí nói: “Thật xin lỗi, buổi sáng người làm
trong các của chúng tôi quá vô lễ với các vị, xin các vị thứ lỗi. Bản
các chủ đã xuống chuẩn bị nhiều món ngon, tạm coi như là quà bồi thường, mời các vị nhập tiệc.”
Mộ Vu Phi nói xong, trước tiên đẩy một bên cửa của *nhã thất.
*Nhã thất: gian phòng bài trí tao nhã, thanh cao.
“Nếu như vậy, chúng ta sẽ không khách khí.” Tần Cửu dẫn đầu đoàn người tiến vào gian nhã thất.
Nhã thất này được trang trí vô cùng đặc biệt, mang phong vị cổ xưa, tinh
xảo đặc sắc. Trên tường treo *thư họa, Lưu Liên mặc dù không nhận ra,
nhưng có thể khẳng định tuyệt đối là danh gia trân phẩm.
*Thư họa: tranh chữ.
“Các vị ngồi một chút, cơm và thức ăn sẽ lập tức mang lên.” Mộ các chủ mỉm cười nói.
Lưu Liên lại không nghĩ tới, bọn họ thật sự có thể ăn một bữa cơm chùa, mà
còn là các chủ đích thân chiêu đãi. Xem ra, khi nãy hắn đã nghĩ lầm rồi, Linh Lung các này cũng không phải chán ghét Thiên Thần tông, mà là cực
kì có thiện cảm với Thiên Thần tông. Ban sáng mấy người làm kia đuổi hắn và Anh Đào đi vốn là để bọn họ đi hóng gió.
Vừa nghĩ vậy, cơm và thức ăn đã mang lên rồi.
Một đĩa lớn sườn cừu hầm thảo mộc, nóng hôi hổi, nước thịt thơm ngon. Một
nồi gà, vừa dùng chảo sắt có quai rang gà, xung quanh chảo sắt có dán
mặt bánh bột ngô nướng chín. Ăn kèm với bánh bột ngô, là thịt gà cay nổi tiếng. Còn có một đĩa tôm to sốt cà chua. Một đĩa đậu phụ dạng viên,
một nồi miến lươn, một nồi canh La Tống, một đĩa điểm tâm hạnh nhân mật
đào, một đĩa thịt cua đầu sư tử hầm, một đĩa sủi cảo hình *hoàng kim
nguyên bảo.
*Hoàng kim nguyên bảo: đĩnh vàng.
Món ăn của
Linh Lung các quả nhiên không hổ danh ngon nhất Lệ Kinh, chỉ nhìn thôi
cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác ngon miệng, đừng nói ngửi mùi
hương.
“Đồ ăn đã mang lên đủ, các ngươi cũng ngồi xuống đi, hôm nay không cần hầu hạ ta.” Tần Cửu nói.
Anh Đào và Lệ Chi đưa mắt nhìn nhau.
Lưu Liên nhìn cao lương mĩ vị mà thèm chảy nước miếng, nhìn Tì Ba, chỉ thấy hắn ôm kiếm không hề nhúc nhích.
Bọn họ dù sao cũng là hạ nhân.
Tần Cửu cười một tiếng, nói: “Mộ các chủ, phiền ngài dọn thêm một gian nhã
thất, lại chuẩn bị một bàn thức ăn, bàn này để cho họ dùng, có ta ở đây, bọn họ ăn không được tự nhiên.”
Lưu Liên cảm thấy yêu nữ có chút quá đáng, người ta mời một bàn đã là không tệ rồi, không nghĩ tới việc Mộ Vu Phi lại đáp ứng.
Lưu Liên trong lòng mừng rỡ, Tần Cửu vừa đi, hắn liền cuống quýt cầm đũa trúc lên, đang muốn mau chóng ăn ngấu nghiến.
Không nghĩ tới Hoàng Mao phá hỏng khung cảnh, kêu lên: “Ăn cơm thừa!” Mạnh mẽ vọt tới trước mặt hắn mổ rơi đũa trúc trong tay hắn.
Lưu Liên: “…”
Bên trong một gian nhã thất khác.
Mộ Vu Phi cầm trong tay nhánh trúc Tần Cửu cài trên búi tóc của quản sự khi nãy, gằn từng tiếng, hỏi: “Ngươi là ai?”