Chương 13: Chuẩn Bị Cho Ta Bốn Nam Nhân

Đây là gian nhã các quay về phía ánh mặt trời, tràn ngập ánh nắng.

Bên trong nhã các bày biện đơn giản mà trang nhã, có một bức bình phong bốn mặt bằng gấm, phần trước dùng chỉ hai mặt thêu đủ loại mẫu đơn: San Hô

Hồng đỏ tươi như ráng chiều, Đồng Tử Diện trắng trong mềm mại, Diêu

Hoàng rực rỡ ánh vàng, Tửu Túy Dương Phi tím đỏ thanh nhã.

Ngón

tay thanh mảnh của Tần Cửu chậm rãi lướt qua hoa mẫu đơn trên mặt bình

phong, chỉ cảm thấy từng đóa hoa sinh động như thật, phảng phất như có

hương thơm tỏa ra từ vải lụa.

Trong phòng bày chiếc giường gỗ lê

chạm trổ hoa văn, ở đầu giường đặt một giá sách lớn, phía trên xếp đủ

loại thư tịch*. Trước giá sách đặt một chiếc bàn đọc sách bằng gỗ tử

đàn, ở trên đầy các loại bút mực, bày một chiếc bình sứ tinh tế vẽ tranh mỹ nữ bắt bướm. Trong bình không cắm hoa, mà là vài nhánh lông chim

khổng tước. Lông vũ đã có chút phai nhạt, mất đi ánh sáng lộng lẫy,

nhưng không hề hư tổn chút nào.

*Thư tịch: Sách vở.

Trước

bàn đọc sách bày án ngọc màu xanh, đặt một chiếc bếp lò màu đỏ , quạt

lông ngỗng, khay trà, chén rửa trà, bình đựng nước, ấm pha trà, đũa

trúc, túi trà, và một quyển sách đang mở.

Đuôi giường kê sát phần tường phía đông chỗ đặt bàn trang điểm, tùy ý bày một cây trâm cài bạch ngọc điểm phỉ thúy hoàng kim .

Tần Cửu chậm rãi đi đến trước án ngọc màu xanh, đưa tay cầm lên quyển sách

đang mở đặt trên án ngọc, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo trang

sách, ánh mắt lướt nhanh qua từng hàng chữ đen, khe khẽ thì thầm:

“Diệp hạ động đình sơ

Tư quân vạn lý dư

Lộ nồng hương phi lãnh

Nguyệt lạc cẩm bình hư

Dục tấu Giang nam khúc

Tham phong Tô bắc thư

Thư trung vô biệt ý

Duy trướng cửu ly cư.”*

* “Thái thư oán” – Thượng Quan Uyển Nhi. Bản dịch có thể xem ở đây: https://www.wattpad.com/72261-nu-de-ky-anh/page/3

Nàng cúi đầu đọc xong, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Vu Phi.

Đến chính ngọ, ánh nắng vàng lấp lánh đổ xuống, xuyên qua song cửa sổ chạm

khắc hoa văn mà vào, chiếu sáng một phần khuôn mặt Mộ Vu Phi. Hắn nhìn

qua tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt lúc này lại có vẻ nôn nóng như có như không. Hắn nhìn như thờ ơ lấy lại quyển sách trên tay Tần Cửu,

mỉm cười hỏi lần nữa: “Rốt cuộc cô nương là ai?”

“Ta là Kiêm Gia

môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông, chủ sự đương nhiệm của Ti Chức

phường.” Ánh mắt Tần Cửu lướt qua quyển sách trong tay hắn, “Ngài thầm

cất giấu quyển sách do nghịch tặc viết, không sợ bị người khác biết được sao?”

Mộ Vu Phi nhíu mày hạ thấp hàng mi dài, sau đó lại giương mắt nhìn về phía Tần Cửu, nắm chặt quyển sách trong tay, lại cười nói:

“Mặc dù là nghịch tặc, nhưng cũng không thể làm phai mờ tài năng văn

chương của nàng. Ta ngưỡng mộ tài hoa của nàng, không sợ bị người khác

biết được.”

Tần Cửu nhíu mày, “Ngài không sợ bởi vậy mà bị hoạch tội?”

Mộ Vu Phi cười ha hả: “Nghe nói, cho tới bây giờ Ti Chức phường các người

vẫn giữ lại sáng tạo độc đáo trước kia của nàng là kĩ nghệ dệt vải có

vân nghiêng chạm rỗng, vậy vì sao không cấm sử dụng? Chẳng lẽ không sợ

Thánh thượng trách tội?”

Tần Cửu thở dài một tiếng, ngồi lên trên giường, thấp giọng nói: “Tuyên Li, huynh vì sao phải khổ như vậy!”

Mộ Vu Phi đang đặt quyển sách vào trong hộc tủ trên bàn, nghe thấy lời này, giống như bị sét đánh.

Nàng gọi hắn là Tuyên Li.

Tuyên Li là tên chữ của hắn, trước giờ cũng chỉ có một người gọi hắn như vậy.

Ngón tay hắn cứng lại, thân người cũng cứng đơ, hắn hoài nghi tai mình nghe

nhầm. Hắn từ từ xoay người, nhìn lại nữ tử ngồi ở bên giường.

Cung trang màu đỏ son xung quanh dáng người yểu điệu của nàng, váy dài như

áng mây buông lơi. Hai bờ vai bao chặt trong áo lông chồn màu đỏ tươi

khiến cả người nàng quyến rũ mà cao quý.

Người kia, từ trước đến giờ nàng đều không mặc y phục diễm lệ như vậy.

Một đôi mắt phượng nhướn cao, nhu mị đến cực hạn, nhưng khi nhìn kĩ, chỉ

cảm thấy đằng sau ánh mắt kia, dường như bao hàm tâm sự vô hạn.

Người kia, ánh mắt cũng không phải thế này, ánh mắt nàng vĩnh viễn rực rỡ trong veo.

“Ngươi… ngươi vừa mới gọi ta là gì?” Tiếng hắn run rẩy.

“Tuyên Li, là ta!” Tần Cửu mỉm cười nhìn hắn, “Cành trúc trong tay huynh, là

bộ khung của trúc đăng lục giác do ta làm, cũng là huynh vì ta đến núi

Cửu Mạn ở ngoại thành Lệ Kinh chặt cây trúc lim già về. Huynh quên rồi

sao? Huynh nói bộ khung hoa đăng của cây trúc lim già bền chắc nhất.”

“Bộp” một tiếng, quyển sách trên tay Mộ Vu Phi đã rơi trên mặt đất.

“Căn phòng này, vẫn còn nguyên dáng vẻ khi ta rời đi, chỉ có một chỗ thay

đổi, chính là khi ta đi, chỗ này cắm một đóa Dạ Quang Bạch. Ta thích cắm lông khổng tước vào trong chiếc bình hoa này, huynh chê không đẹp mắt,

lần nào cũng đổi thành Dạ Quang Bạch cho ta, huynh nói Dạ Quang Bạch

quốc sắc thiên hương mới xứng với ta. Không ngờ khi ta rời đi, huynh lại giữ gìn chiếc lông khổng tước này tốt như vậy.”

Tay Mộ Vu Phi bắt đầu run rẩy không thể kìm chế được, đôi mắt sáng vốn ảm đạm một lần nữa tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong suốt.

“Cây trâm bạch ngọc điểm phỉ thúy hoàng kim này là huynh tặng ta, huynh nói

dù sao ta vẫn nên cài trâm bạch ngọc, rất thuần khiết.”

“Tuyên Li, ta đã trở về.” Tần Cửu nói từng chữ.

“Đại nhân, là ngài thật sao?” Mộ Vu Phi chợt quay người đi, đặt tay lên mặt bàn, chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Bờ vai hắn không ngừng rung động, có giọt nước lạnh ngắt rơi trên mặt bàn. Rất lâu trôi qua, hắn mới xoay người, trong mắt có ánh nước nhìn về

phía Tần Cửu.

Hắn cầm cành trúc kia, vuốt ve hoa văn phía trên,

lại cười nói: “Ta nhìn thấy hoa văn khắc trên cành trúc này, biết là đại nhân ngài đã trở về. Trên đời này ngoại trừ đại nhân, không ai có thể

khắc ra hoa văn như vậy. Ta không ngờ rằng, đại nhân đã thay đổi diện

mạo.”

Tần Cửu vuốt một lọn tóc rủ xuống trán, cười nói: “A, ta thế này, phải đẹp hơn trước kia chứ?”

Mộ Vu Phi nhìn khuôn mặt nàng tươi cười như hoa, chỉ cảm thấy ở ngực đau đớn một hồi.

Hắn biết, nàng trở thành dáng vẻ này, chắc chắn phải chịu đựng những đau

khổ không giống người thường. Nhưng nàng đang cười, hắn không thể khóc,

hắn nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc nói: “Dáng vẻ này của đại

nhân, so với trước đây, ặc, yêu nghiệt.”

Tần Cửu: “…”

“Hai năm trước ta nhận được thư của ngài, thì một mực chờ ngài quay về. Ta

cũng không ngờ, ngài lại đến với thân phận môn chủ của Thiên Thần tông,

vì sao phải lấy thân phận này?” Mộ Vu Phi hỏi.

“Chỉ có thân phận

này, mới có thể giúp ta nhanh chóng tiếp cận trung tâm quyền lực, mà

không làm người khác nghi ngờ. Tuyên Li, ta biết huynh hận Thiên Thần

tông, nhưng huynh cũng không thể thể hiện quá rõ ràng. Hôm nay việc đuổi người hầu của ta ra ngoài, là chủ ý của huynh sao?” Tần Cửu lẳng lặng

hỏi.

Mộ Vu Phi lắc đầu nói: “Là quản sự Đỗ Nguyệt của ta.”

“Huynh nên quản giáo cho tốt, ngoài ra,” ánh mắt Tần Cửu đang đảo một vòng

xung quanh nhã thất, chậm rãi nói, “Căn phòng này, không nên để lại

nữa.”

Mộ Vu Phi cả kinh, vạn phần không nỡ sờ lên tấm bình phong

trong phòng, gật đầu nói: “Ta sẽ thiêu hủy toàn bộ vật sở hữu được bài

trí ở đây, làm lại như mới. Thỉnh thoảng đại nhân đến đây, dù sao vẫn

phải có chỗ ở.”

Tần Cửu gật đầu, “Nhớ thiêu hủy cả quyển sách kia.”

Vốn dĩ Mộ Vu Phi muốn âm thầm giữ lại quyển sách kia, không ngờ lại bị Tần Cửu nhìn thấu tâm tư.

“Chỉ có điều, ta sẽ không thường xuyên đến đây. Tốt nhất tránh để người

ngoài biết ta và huynh quen nhau. Người hầu đi theo ta, chỉ có Tì Ba và

Lưu Liên còn có thể tin tưởng, nếu như có chuyện xảy ra, ta sẽ truyền

hai người họ đến liên lạc với huynh.”

“Vậy, hôm nay, có việc cần ta lo liệu?” Mộ Vu Phi hỏi.

Tần Cửu cong môi, như cười như không nói: “Trước mắt, quả thật có chuyện, cần huynh giúp ta làm một chút.”

“Là chuyện gì? Thuộc hạ nhất định vì đại nhân tận tâm giải quyết.”

Tần Cửu vuốt ve vết thương trên người, mặc dù nói, mới vừa rồi trên đường

đến Linh Lung các, Lệ Chi đã băng bó cho nàng một lần nữa, nhưng vẫn rất đau.

“Ta muốn huynh tìm cho ta bốn nam nhân, phải tầm mười bảy mười tám tuổi, là thân thể đồng nam*.” Tần Cửu chậm rãi nói.

*Đồng nam: trai tân.

—– Lời nói với người lạ —–

Giải thích, Tì Ba và Lưu Liên là nam. Anh Đào và Lệ Chi là nữ. Lệ Chi là

người của tông chủ Thiên Thần tông. Anh Đào là người của môn chủ Quan Sư môn, cho nên không thể tin được. Phần sau có thể nói rõ nguyên nhân của việc này.

Chúc bạn đọc cuối tuần vui vẻ.

“Ta muốn huynh tìm cho ta bốn nam nhân, phải tầm mười bảy mười tám tuổi, là thân thể

đồng nam.” Đọc đến câu này, mọi người chớ nên bị hù sợ nha.