Chương 3: Người xa lạ quen thuộc

Người đàn ông có một gương mặt rất đẹp, ngũ quan lạnh lùng, toát lên sự cuốn hút sâu sắc, cả người anh tỏa ra khí chất thanh cao ổn trọng. Dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, hòa hợp hoàn toàn với bóng đêm dày đặc. Đứng trong mưa, trông anh cao quý và mang lại cảm giác an toàn vô cùng.

"Anh Lục?"

Tô Miên nhận ra Lục Tranh, anh là đối tác cấp cao của công ty luật của Tề Hạo Xuyên, cũng là bạn cùng phòng thời đại học của anh ta.

Em gái anh ta vẫn đang là học sinh học ở phòng vẽ tranh của Tô Miên. Tô Miên và Lục Tranh chỉ coi như quen biết nhau, không giao tiếp sâu.

Lục Tranh nắm lấy cánh tay Tô Miên, kéo cô lại gần, sau đó buông tay, lùi về sau để giữ khoảng cách an toàn.

Anh nói bằng giọng trầm: "Trời mưa nên cô đừng chạy ra ngoài một mình, rất nguy hiểm."

Đôi mắt sâu thẳm của anh rời khỏi cặp mắt đỏ hoe vì khóc của cô, những ngón tay bên cạnh cơ thể lặng lẽ siết chặt lại.

Anh lùi hoàn toàn ra khỏi chiếc ô che mưa, chiếc áo sơ mi đen bị mưa thấm ướt, dính sát vào người, làm lộ rõ những đường nét hoàn hảo của cơ ngực và cơ bụng. Dáng người nam tính hoàn toàn không có điểm nghi ngờ.

Tô Miên cảm thấy không được tự nhiên khi mình nhìn chằm chằm cơ thể anh. .

Cô hơi lúng túng nói: "Anh Lục, anh không cần phải che ô cho tôi."

Vừa dứt lời, một chiếc Land Rover từ từ dừng lại bên cạnh. Tài xế che ô bước xuống xe để che mưa cho Lục Tranh.

"Tổng giám đốc Lục, mưa lớn quá, anh lên xe nhanh đi!"

Lục Tranh không trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tô Miên.

Một lát sau, anh hạ giọng nói: "Để tôi đưa cô về."

Tô Miên theo bản năng từ chối: "Không cần..."

"Chỉ là chia tay thôi, không có gì phải xấu hổ. Có lẽ cô Tô sẽ hiểu thôi, đàn ông trên đời này có rất nhiều."

Tô Miên mở miệng định nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.

Không hiểu vì sao, cô chẳng nghe ra chút an ủi nào từ giọng nói của anh.

Cô vừa ở KTV, không để ý rằng có bao nhiêu đồng nghiệp từ công ty luật đã đến, đoán chừng anh cũng ở đó, nên toàn bộ chuyện chia tay đáng xấu hổ này chắc hẳn đã bị anh nhìn thấy hết.

Thật sự là quá xấu hổ.

Mưa to không có dấu hiệu dừng lại, còn kèm theo tiếng sấm và tia chớp.

Người đàn ông trước mặt đứng tư thế ương ngạnh, rất giống với kiểu "Tôi sợ cô nghĩ quẩn rồi muốn tự sát, nên nếu cô không lên xe, tôi cũng sẽ không đi."

Tô Miên cắn môi: "Vậy làm phiền anh Lục."

Tài xế vội vàng tiến đến mở cửa, nhưng Lục Tranh đã nhanh hơn một bước, kéo cửa xe ghế sau của chiếc Land Rover.

Tài xế: "......"

Khoảng cách đến xe chỉ có vài bước, nhưng Lục Tranh vẫn kiên định cầm ô che mưa trên đầu Tô Miên, cô đi một bước, anh cũng di chuyển theo một chút.

Cho đến khi cửa xe đóng lại, Lục Tranh mới thu ô lại, vòng qua đuôi xe và lên từ phía bên kia. Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên,. Anh không cần che ô, anh muốn trận mưa này xối vào người mình, để tỉnh táo lại một chút.

Tô Miên ngồi không yên, người thẳng đơ. Hai tay cô nắm chặt lấy vạt váy dài, ấn nó lên đùi vì váy hơi ngắn, sợ nó trượt xuống.

Tề Hạo Xuyên thích cô mặc phong cách này, vì vậy, dù không thoải mái với chiếc váy ngắn, hôm nay – sinh nhật của anh ta– cô vẫn cố mặc nó để làm anh ta vui. Bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình như một trò cười.

Cô nhẹ nhàng và lịch sự nói với tài xế: "Làm phiền tìm giúp tôi một khách sạn gần đây là được, cảm ơn."

Lúc này, cô không thể về nhà. Sau chuyện này, rất có thể Tề Hạo Xuyên sẽ đến nhà cô. Nhưng cô chưa biết phải nói với bố mẹ như thế nào.

Nhiều năm qua, bố mẹ Tô Miên đối xử với Tề Hạo Xuyên như con trai ruột, cho phép anh ta tự do ra vào nhà họ. Nếu họ biết Tề Hạo Xuyên nɠɵạı ŧìиɧ, chắc hẳn cũng sẽ rất đau lòng.

Lục Tranh đột nhiên lên tiếng: “Đi đến khách sạn Bốn Mùa.”

Tài xế đáp: “Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Tô Miên đang định quay đầu cảm ơn thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một chiếc khăn tay màu xám mềm mại.

“Lau mặt đi.”

Tô Miên hơi ngạc nhiên, theo phản xạ từ chối: “Không, không cần...”

“Muốn tôi giúp cô lau sao?” Giọng nói của người đàn ông bỗng trở nên trầm hơn, mang theo sự bá đạo không thể xen vào.

Tô Miên cảm thấy nghẹn ở cổ họng, không nói ra lời từ chối.

Trong ấn tượng của cô, Lục Tranh là cậu cả nhà họ Lục, một luật sư lạnh lùng, người thừa kế của tập đoàn Lục thị. Anh tự phụ, lạnh lùng giống như một bông hoa kiêu ngạo không thích giao tiếp.

Thỉnh thoảng anh ghé qua phòng dạy tranh để đón em gái sau giờ học, chỉ nói một câu: “Cô giáo Tô, vất vả rồi.”

Tô Miên cũng lịch sự đáp lại: “Anh Lục khách sáo quá.”

Anh cũng là bạn cùng phòng thời đại học của Tề Hạo Xuyên. Thông qua mối quan hệ với Tề Hạo Xuyên, Tô Miên gặp Lục Tranh lần đầu tiên vào năm nhất đại học trong một buổi liên hoan. Đến nay đã nhiều năm, và có một từ chính xác để mô tả mối quan hệ của họ: người xa lạ quen thuộc.