Chương 2: Chia tay

Nghe thấy giọng nói, Tề Hạo Xuyên sửa soạn lại quần áo rồi đi ra.Anh ta nhìn Tô Miên với vẻ mặt bối rối: "Tiểu Miên, em, em ở đây bao lâu rồi..."

Tô Miên không nhìn anh, ánh mắt cô không có tiêu cự rơi xuống đất, vẻ mặt vô cảm.

Khi các đồng nghiệp nhìn vết son trên mặt Tề Hạo Xuyên và người phụ nữ che mặt lẻn ra khỏi phòng, họ lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Họ vừa xấu hổ vừa không được tự nhiên, cũng không biết phải làm gì.

"Tiểu Miên..."

Tề Hạo Xuyên nắm lấy cánh tay của Tô Miên, vội vàng nói không rõ ràng: "Em nghe anh giải thích..."

Tô Miên ngắt lời: “Đừng chạm vào tôi, dơ bẩn." Giọng nói lạnh lùng khiến sắc mặt của Tề Hạo Xuyên đột nhiên thay đổi.

Tô Miên trong trái tim anh ta, Tô Miên mà anh ta đã biết 20 năm luôn dịu dàng và ít nói, sẽ không bao giờ nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

"Tiểu Miên..."

"Không cần giải thích." Tô Miên vẫn không nhìn anh, cô giữ bình tĩnh nói: "Tôi nghe được mười phút, rất thú vị, rất thú vị.”

Tô Miên tự nói với mình, không khóc, không gây ồn ào, nếu không cô sẽ rất xấu xí.

Cô đã ở đây được mười phút rồi...

Những lời này khiến Tề Hạo Xuyên cảm thấy choáng váng, đầu óc trống rỗng.

Hôm nay Tiểu Miên không phải đến lớp sao? Cô có tinh thần trách nhiệm rất cao và không bao giờ để học sinh kết thúc buổi học sớm. Tại sao hôm nay cô không đến đúng giờ? Cạch───

Chiếc bánh rơi xuống đất.

Đôi mắt của Tô Miên đỏ hoe, cô hỏi: “Đã bao lâu?”

Trên mặt cô không có chút máu nào, mái tóc dài vẫn còn ướt và bết vào má, làm nổi bật sự yếu đuối trên đường nét khuôn mặt thanh tú của cô.

Cô cẩn thận kết hợp chiếc áo sơ mi và váy xếp li mà anh ta thích, lúc này đã trở thành trò đùa.

Trong lòng Tề Hạo Xuyên đột nhiên lạnh lẽo.

Anh ta không thể nói dối kiểu ‘Anh chỉ không thể khống chế trong giây lát và không thể kiềm chế được’, nên anh ta chỉ có thể nhìn cô mà không nói nên lời.

Từ trước đến nay cô luôn dịu dàng nhưng cũng có chính kiến

riêng của mình. Bọn họ đã quá quen thuộc với nhau, bây giờ cô lại như thế này, sợ rằng anh ta nói gì cô cũng không nghe.

"Ha ha, xem ra đây không phải lần đầu tiên." Tô Miên cười mỉa mai.

Đột nhiên dạ dày của cô cảm thấy rất khó chịu và muốn nôn mửa.

"Tiểu Miên."

Tề Hạo Xuyên ghét nhìn thấy Tô Miên như thế này.

Từ nhỏ, mỗi khi cô bị bắt nạt, anh ta đều là người đầu tiên lao tới đòi công lý cho cô.

Anh ta luôn bảo vệ cô gái của mình nhưng lần này anh lại là người khiến cô buồn.

Lúc này, anh ta cũng không thể nói lời nào để lừa dối mình.

Giọng anh ta nghẹn ngào trong cổ họng: "Anh xin lỗi."

Cô tức giận nên anh ta phải tìm cách an ủi. Họ đã ở bên nhau lâu rồi, có giận dỗi nhưng sẽ không cãi nhau. Họ sắp đính hôn, chỉ cần hứa với cô rằng anh ta sẽ không bao giờ tái phạm loại chuyện này nữa, sẽ sống tốt với cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta. Tình cảm nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

"Chia tay đi."

Tô Miên không biết phải diễn tả nỗi buồn và sự suy sụp thế nào, thậm chí cô không thể khóc, giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Nói xong, cô quay người rời đi, khó khăn kéo hai chân đã cứng đờ bước đi

“Chúng ta kết thúc.”

Những lời này đâm mạnh vào trái tim Tề Hạo Xuyên, khiến anh ta từ trong mộng tỉnh lại.

Tô Miên đã nói gì? Cô thực sự muốn chia tay với anh ta?

Cha mẹ hai nhà quan hệ tốt như vậy, bạn bè, hàng xóm, họ hàng đều biết hai người sắp kết hôn. Làm sao cô có thể chia tay anh? Anh ta sẽ đối mặt với mọi người như thế nào sau khi chia tay?

"Không, chúng ta không thể chia tay, Tiểu Miên, là lỗi của anh..." Tề Hạo Xuyên lo lắng đuổi theo cô.

Tô Miên đột nhiên dừng lại.

Tề Hạo Xuyên vui vẻ ra mặt: "Tiểu Miên..."

Ding Ding───

Tuy nhiên, niềm vui chỉ kéo dài hai giây khi anh ta nhìn thấy Tô Miên rút nhẫn đính hôn ra khỏi tay và mạnh mẽ nó ném nó xuống dưới chân, chiếc nhẫn rơi xuống sàn phát ra âm thanh sắc bén.

Âm thanh sắc bén truyền thẳng vào tim khiến Tề Hạo Xuyên đau đớn.

Anh ta kinh ngạc nhìn Tô Miên, chợt cảm thấy hoảng sợ.

Tô Miên vẫn khóc. Cô chỉ khóc chứ không làm ầm lên. "Tề Hạo Xuyên, chúng ta quen nhau đã 20 năm, cho dù anh không còn yêu tôi thì cũng còn tình thân và tình bạn. Tô Miên tôi đã làm gì sai sao? Tôi không xứng đáng để chia tay một cách tử tế sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? "

Nói xong cô vội vàng chạy đi.

Cô không phải là một cô bé ngây thơ, cô biết lòng người phức tạp và cực kỳ xấu xa. Nhưng giờ phút này, cô vẫn bị sự tin tưởng 20 năm đè bẹp.

Khi chạy về phía thang máy, cô vô tình va phải vai người đàn ông vừa ra khỏi thang máy.

Tô Miên cúi đầu xin lỗi với giọng đầy nức nở: "Tôi xin lỗi."

Sau đó cô bước vào thang máy và tuyệt vọng nhấn nút cửa, cố gắng thoát khỏi nơi ngột ngạt này.

Tề Hạo Xuyên nhanh chóng đuổi kịp: "Tiểu Miên, đừng đi, em nghe anh nói..."

Người đàn ông ở cửa thang máy vươn cánh tay rắn chắc ra ngăn cản anh ta.

Tiếng nói trầm thấp vang lên: "Xảy ra chuyện gì?"

Tề Hạo Xuyên trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, Tô Miên cũng không có ngẩng đầu nhìn hắn.

Tề Hạo Xuyên nắm lấy cánh tay của người đàn ông và lo lắng nói: "Anh Tranh, Tiểu Miên cô ấy muốn chia tay với tôi..."

Mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, nhưng Tô Miên vẫn chạy loạn xạ trên đường. Nước mưa trút hết lên người cô.

Làm thế nào để mô tả mối quan hệ giữa cô và Tề Hạo Xuyên.

Khi cô còn rất nhỏ, những người lớn trong nhà cô luôn nói đùa rằng họ rất hợp nhau, có khả năng sẽ trở thành một gia đình trong tương lai.

Đúng vậy, nếu như không có sự việc của ngày hôm nay.

Hàng xóm: "Này, cô vợ nhỏ của Hạo Xuyên đã tan học..."

Bạn cùng lớp: "Anh Xuyên, mấy đứa lớp ba đang bắt nạt vợ anh đấy."

Bạn bè: "Người yêu thuở nhỏ, tiên đồng ngọc nữ, thật ghen tị nha."

Những biệt danh này đã luôn ở bên cô.

Sau đó mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Khi thành niên, cô sẽ có tình yêu và khi đến tuổi sẽ chuẩn bị cho việc đính hôn, kết hôn.

Tô Miên cũng luôn tin rằng số mệnh của cô là lấy Tề Hạo Xuyên làm chồng. Cô cũng tự động tránh xa với tất cả những người khác giới xung quanh, xem anh ta là duy nhất. Cô tự nhận mình là "Bạn gái của Tề Hạo Xuyên, vợ của Tề Hạo Xuyên".

Mọi người đều ghen tị với cô vì có được một người bạn trai yêu thương mình và cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Giờ đây, người bạn trai này đã phản bội cô.

Cô không biết mình đã chạy bao lâu, cô đã mệt đến mức thở không ra hơi.

Cô ngồi bên lề đường, nước mắt bị mưa cọ rửa sạch sẽ.

Điều khiến cô đau lòng chính là chàng trai luôn miệng nói sẽ bảo vệ cô đến hết cuộc đời, người đàn ông từng nói muốn cưới cô ngay khi mới yêu nhau lại lựa chọn phản bội cô để kết thúc mối quan hệ.

Nếu trước đó anh ta nói với cô rằng anh ta không còn yêu cô nữa thì cô cũng sẽ không đau lòng như vậy. Hai mươi năm niềm tin hóa ra cũng mong manh dễ vỡ.

Nếu đã không đáng tin cậy vậy thì từ bỏ, trên đời này dù rời bỏ ai cũng có thể sống được.

Một chiếc ô tô chạy ngang qua, hất bùn nước về phía Tô Miên, nhưng cô hoàn toàn không bận tâm.

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện, người đó dùng lưng chặn dòng nước đang bắn tung tóe, giúp cô không bị bẩn dù chỉ là một giọt.

Người đàn ông cầm ô che mưa cho cô.

Tô Miên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô rơi vào tay cầm ô. Một phần xương cổ tay trắng trẻo lạnh lẽo của anh lộ ra, những ngón tay thon dài tương phản rõ rệt với cán ô màu đen, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Chiếc ô che hết mưa. Tô Miên nhìn thấy người đàn ông rũ mắt xuống nhìn cô,

nói với cô: "Cô giáo Tô, về nhà thôi."