Tần Trăn Trăn sau khi cúp máy liền xoa đầu, cô cảm thấy hơi nhức đầu, huyệt thái dương giật giật, cô ở trên giường hít sau vài hơi rồi mang dép rời giường.
Còn chưa đi được hai bước cô đã nhảy lại lên giường, lăn lộn!
Không khí trong phòng phút chốc truyền đến tiếng kêu la!
10 giờ Quý Lộ đến cửa nhà, cô cầm ít điểm tam, căn nhà này của Tần Trăn Trăn quanh năm không mở lửa cho nên bây giờ người này nhất định chưa ăn sáng.
Quả nhiên khi cô mở cửa bước vào liền nhìn thấy Tần Trăn Trăn mặc đồ ngủ, tóc dài rối tung đứng ở cửa, sau khi vào trong cô hỏi:
"Em vẫn chưa tỉnh?"
Tần Trăn Trăn ỉu xìu trả lời:
"Tỉnh rồi."
Là bị mẹ làm cho tỉnh.
Sáng sớm mở điện thoại mẹ đã đưa tối hậu thư: tối nay phải về nhà, không chỉ có cô mà còn phải dẫn theo Lục Như Vân về nhà.
Tần Trăn TRăn ngồi phịch trên sofa, vẻ mặt không còn thiết tha gì nữa.
Quý Lộ ngồi xuống bên cạnh, đặt điểm tâm lên bàn trà, mở ra, nghiêng đầu hỏi:
"Em có đói không? Ăn chút gì trước nha?"
Tần Trăn Trăn nhíu mày, mấy giây sau trả lời:
"Chờ lát nữa."
Cô nói xong liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Chẳng bao lâu truyền tới tiếng nước ào ào.
Quý Lộ chờ bên ngoài một lúc lâu mới thấy Tần Trăn Trăn vội vàng tắm rửa mặt đi, trên người là áo ngủ màu lam thuần, đang dùng khăn khô quấn lấy mái tóc dài, cả gương mặt ửng đỏ vì bị hơi nước hông, khí sắc đã khá hơn nhiều rồi.
Tần Trăn Trăn vừa đi vừa kéo khăn ra, mái tóc đen như mực trút xuống, Tần Trăn TRăn ném khắn lên ghế sofa, sau đó ngồi xuống chậm rãi hỏi:
"Chị ăn chưa?"
Đây không phải lần đầu tiên Quý Lộ nhìn thấy Tần Trăn Trăn từ nhà vệ sinh đi ra, thậm chí cũng không phải lần đầu nhìn thấy dáng vẻ mới tắm xong của người này, nhưng không hề miễn dịch được, lần nào cũng đều bị kinh động trước vẻ đẹp này.
Tần Trăn Trăn không nghe thấy câu trả lời, cô ngước mắt nhìn thấy Quý Lộ đang mở to mắt nhìn mình, cô không hiểu được nên đưa tay sờ mặt, hỏi:
"Sao vậy?"
Quý Lộ cúi đầu, ho khẽ:
"Không có gì, em ăn trước đi, chị đi gọi điện cho chị Mạnh."
Tần Trăn Trăn mở hộp đồ ăn, ngay lập tức mùi thơm của thức ăn tỏa khắp phòng, Quý Lộ cầm điện thoại đi qua một bên, nói với điện thoại:
"Chị Mạnh..."
Ánh nắng ngoài cửa sổ đang chói chang, nhiệt độ trong phòng đủ mát, không cảm thấy oi bức, chỉ là Tần Trăn Trăn không có khẩu vị.
Cô vội vàng ăn hai đũa rồi đặt xuống, cầm điện thoại lên.
Trải qua một đêm toàn bộ mọi người đều hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện sau bài đăng bác bỏ tin đồn trên weibo, hơn nữa ở bài đăng sau cùng của cô tràn ngập lời khen như nước thủy triều dâng, lúc này kiếm vài bình luận châm chóc cũng khó mà có được dù chỉ là một.
Trong lòng cô chốc lát lại không tự chủ được nghĩ về một hướng khác.
Ví dụ như cô bây giờ, biết rõ lời khen này là bởi vì cách xử lý ổn thỏa của cô đối với chuyện tin đồn nhưng hết lần này tới lần khác ý nghĩ 'Bởi vì kết hôn' cứ chiếm giữ đầu óc của cô.
Kiếp nạn đã qua cho nên mọi thứ đều bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt.
CHỉ là người trong nhà...
Tần Trăn Trăn thở dài với cái điện thoại. Cô rời khỏi weibo, tìm số điện thoại của Lục Như Vân, ngón tay nhanh chóng soạn một đoạn tin nhắn, vừa định gởi đi thì trong đầu lại quyết định xóa đi.
Viết rồi xóa nhiều lần, cuối cùng cô phiền muộn quăng điện thoại lên ghế sofa.
Quý Lộ sau khi nói chuyện điện thoại xong thì nhìn thấy bộ dạng ủ dột của Tần Trăn Trăn, cô đi tới nhìn thấy điểm tâm vẫn gần như không vơi đi, cô mở miệng hỏi:
"Em bị sao vậy?"
Tần Trăn Trăn dời ánh mắt từ điện thoại sang người Quý Lộ:
"Em không sao."
Quý Lộ ngồi xuống bên cạnh cô:
"Có phải em lo lắng chuyện trên mạng?"
Tần Trăn TRăn lắc đầu, cau mày nói:
"Chị cảm thấy kỹ thuật diễn của Lục Như Vân thế nào?"
Quý Lộ do dự vài giây:
"Tạm được."
Đâu chỉ là tạm được, quả thật rất được. Công bằng mà nói, tuy rằng cô không thích Lục Như Vân nhưng tài diễn xuất lấn át một nửa giới giải trí cũng là bình thường, chỉ là bây giờ cô không biết Tần Trăn Trăn hỏi câu này với ý đồ gì, cô sợ mình nói rất được thì chọc cô ấy không vui.
Tần Trăn Trăn nghe thấy câu trả lời, chân mày càng nhíu chặt hơn, tạm được à?
Rốt cuộc là được hay không được?
Nhìn gương mặt xinh đẹp đầy băn khoăn, khi Quý Lộ nhịn không được muốn nói thì Tần Trăn buộc miệng hỏi:
"Vậy chị nói xem nếu như em hẹn cô ấy về nhà em ăn bữa cơm, cô ấy có đồng ý không?"
Quý Lộ ngạc nhiên, cô chớp chớp mắt, cao giọng nói:
"Em nói cái gì?"
...
Trong phòng chờ có vài người đang ngồi, người thì thản nhiên lạnh nhạt xem kịch bản, người thì khẩn trương nhìn cửa, có hai cô gái liên tục nhìn đồng hồ, ngón tay siết chặt kịch bản.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một cô gái mặc quần trắng ở trong đám người đó nhỏ giọng hỏi người bên cạnh:
"Nhạc Nhạc, đó có phải Chu Dao không?"
Thịnh Nhạc nhìn về phía nữ nhân trang điểm sắc sảo ngồi ở phía bên phải gật đầu:
"Phải, là cô ấy."
Kỳ An nhỏ giọng thì thầm:
"Sao cô ấy tới đây, nghe nói cô ấy có thể diễn 'Lãnh cung' mà nhỉ? Tới đây thử vai phụ không phải là tự hạ thấp thân phận sao?"
Thịnh Nhạc ghé sát bên tai Kỳ An nói:
"Cậu không nghe gì à? Bộ phim này nữ chính tám phần là thuộc về Lục lão sư."
Kỳ An ngạc nhiên che miệng, sắc mặt bàng hoàng:
"Lục... Lục lão sư?"
"Thật hay giả?"
Thịnh Nhạc nhìn người này nói:
"Trước đó mình cũng chỉ là nghe nói, bây giờ nhìn thấy Chu Dao thì 80% là thật rồi, nếu không sao cô ấy tới đây tranh vai phụ với tụi mình."
Kỳ An như có điều suy nghĩ, cô gật đầu, nếu như Lục lão sư nhận vai chính thì nhìn thấy Chu Dao ở đây cũng không lạ.
Nhưng Chu Dao là fan trung thành của cô ấy, hơn nữa nhiều lần phỏng vấn Chu Dao đều nói vào giới giải trí là bởi vì có thể làm đối thủ diễn xuất với cô ấy.
Đợt thử vai nữ chính 'Năm tháng rực rỡ' cũng từng huyên náo, sau đó vai nữ chính thứ nhất bị Tần Trăn Trăn nhận, fan của cô ấy cùng fan Tần Trăn Trăn xé nhau một trận, cuối cùng đến tai chính chủ, chính chủ phải đăng weibo giản hòa, chuyện này mới bị đè xuống.
Kỳ An trầm tư một lúc sau đó chợt nói:
"Mình vẫn không tin là Lục lão sư sẽ đến."
Thịnh Nhạc Ừ một tiếng nhưng cũng không chắc chắn.
Kỳ An:
"Bộ phim này Đoàn Thu Hàn đầu tư? Lục lão sư và anh ta..."
Ngay lập tức Thịnh Nhạc liền hiểu rõ, biết Kỳ An nói chuyện hôm qua Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn tuyên bố kết hôn, cô nhún vai:
"Khó nói à."
Dù sao các mối quan hệ trong giới giải trí này luôn phức tạo, ban đầu các cô cũng cho rằng Lục lão sư và Đoàn Thu Hàn là một đôi, sau này nghĩ lại, trên Weibo Lục lão sư cũng chưa từng công khai mối quan hệ của mình và Đoàn Thu Hàn, ngay cả truyền thông đưa tin về quan hệ của hai người thì cũng chỉ là scandal bạn bè nam nữ, nói không chừng tất cả đều là do người ngoài phỏng đoán, cũng chẳng có chứng cứ, mà cũng có thể-người ta vốn dĩ chẳng phải mối quan hệ đó.
Cho nên, rất khó nói.
Trong phòng chờ một lần nữa trở lại yên lặng, chưa được mấy phút thì nhân viên công tác từ cửa bước vào, mỉm cười nói:
"Mời các vị đi với tôi vào phòng thay đồ."
Cô vừa dứt lời Chu Dao liền đứng lên, cô lạnh lùng nét mặt nghiêm túc thêm vài phần gấp rút, giày cao gót nhanh chóng rời khỏi phòng chờ, Kỳ An kéo ống tay Thịnh Nhạc:
"Đi thôi."
Trên sân khấu, Đoàn Thu Hàn đứng bên cạnh Lục Như Vân, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười khẽ, thỉnh thoảng còn đưa tay giúp Lục Như Vân chỉnh trang phục diễn, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Lục Như Vân mặc trang phục diễn, nét mặt ôn hòa dịu dàng.
Chu Dao vừa bước vào phòng thay đồ ngước mắt nhìn lên sân khấu đã thấy Lục Như Vân cụp mắt, mỉm cười, Chu Dao không dời được bước chân, phía sau lưng đã ríu rít:
"Lục lão sư, nè, thật sự là Lục lão sư!"
"Cậu nhỏ giọng thôi!"
"Bên cạnh Lục lão sư chính là Đoàn Thu Hàn, hai người họ đứng chung với nhau thật xứng đôi."
"XỨng đôi thì có lợi ít gì, Lục lão sư đã kết hôn với Tần Trăn Trăn còn gì, cũng không biết Lục lão nghĩ gì nữa."
Chu Dao nghe thấy câu này thì siết chặt nắm tay.
Chị ấy kết hôn với Tần Trăn Trăn rồi.
Bởi vì nếu như lúc trước cô thử vai thành công bộ phìm 'Năm tháng rực rỡ' thì chị ấy sẽ không diễn cùng với Tần Trăn Trăn, cũng sẽ không cùng Tần Trăn Trăn kết hôn.
Có lẽ, bây giờ người đứng bên cạnh chị ấy sẽ là cô!
Chu Dao không khống chế được ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cô đã mất đi một cơ hội, tuyệt đối sẽ không để mất đi cơ hội lần này.
Vì vậy cô đã phớt lờ sự phản đối của người đại diện, kiên trì tới đây thử vai.
"Chu Dao?"
"Chu Dao? Đến cậu kìa."
Chu Dao bị đẩy nhẹ, cô hoàn hồn, ánh mắt bốn bên đều dồn về phía bên này, cô cúi đầu đi lên sân khấu.
Một bước... hai bước, gần thêm chút nữa, cô có thể nhìn rõ chị ấy.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, cô muốn mở miệng chào hỏi nhưng âm thanh lại kẹt ở cổ họng, không thể nào phát ra tiếng.
"Có thể bắt đầu chưa?"
Giọng nói dịu dàng êm tai vang lên bên tai cô, vẫn giống như trước đây, cô ngước mắt nhìn, ánh mắt ngân ngấn nước mắt, vành mắt ửng đỏ, hai tay nắm lấy góc trang phục, miệng ngập ngừng:
"Em.. em..."
Ánh mắt của Lục Như Vân vẫn nhìn Chu Dao, khẽ cười, nói:
"Đừng khẩn trương."
Chu Dao nhắm mắt lại:
"Em xin lỗi."
Lục Như Vân không trả lời, cô vỗ vỗ vai Chu Dao an ủi, Chu Dao cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay của Chu Dao xuyên qua lớp trang phục diễn hơi mỏng chạm vào da thịt của mình, cảm giác tê dại khiến lỗ tai đỏ ửng len.
Kỳ An nhìn chằm chằm sân khấu sau đó nói với Thịnh Nhạc:
"Mình tưởng chỉ có mình nhìn thấy Lục lão sư là khẩn trương, không ngờ Chu Dao còn khẩn trương hơn mình."
Thịnh Nhạc nhỏ giọng trả lời:
"Chắc chắn rồi, tụi mình ngưỡng một Lục lão sư, cô ấy thì không giống chúng ta."
Kỳ An nghe vạy gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người hai người ở trên sân khấu.
Chu Dao hít sâu một hơi, khôi phục lại tâm trạng sau đó ngước mắt nói với Lục Như Vân:
"Lục lão sư, em có thể bắt đầu rồi."
Lục Như Vân nghe câu trả lời này liền nhìn về phía Đoàn Thu Hàn, khẽ gật đầu, Đoàn Thu Hàn mở miệng:
"Bắt đầu thôi."
'Như Nguyệt Lệnh' là một bộ phim kiếm hiệp, nói về một minh chủ sau khi đoạt được Như Nguyệt Lệnh thì chịu nổi đau diệt môn, trong khi đó nữ chính vì ham chơinên suốt đêm leo tường ra ngoài tìm vui nên tránh được một kiếp nạn, từ đó về sau nàng mai danh ẩn tích thay đổi thân phận điều tra thảm án diệt môn, trên đường điều tra thì làm quen với nam chính phe chính nghĩ cùng nữ phụ sát thủ, từ đó hết tình huống này đến tình huống khác xảy ra.
Cảnh hôm nay diễn là đoạn nữ chính biết được nữ phụ là một trong các sát thủ đã tàn sát gia tộc của nàng, hai người giằng co nhau.
"Cho nên, ngươi đã sớm biết?"
Giọng nói không hề dịu dàng mà là sự lạnh lẽo vô tận, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía vết thương dính độc trên người mình, hận thù ngập trời bên trong ánh mắt, hai tay Lục Như Vân siết chặc, cơ thể bởi vì phẫn nộ mà khẽ run lên.
Chu Dao đứng yên, ánh mắt đầy kinh hoảng, nàng chưa tin được người trước mắt chính là người cô muốn đuổi gϊếŧ, trong nhất thời từng chút từng chút hiện ra, nàng và người này lần đầu quen biết mà cẩn thận dò xét, hiểu nhau sau đó cảm mến quen thân, quá khứ ấm áp bao nhiêu thì hiện thực tàn nhẫn bấy nhiêu.
Không, Không thể.
Mặt Chu Dao tái nhợt, lắc đầu, gương mặt minh chủ trước khi chết rất giống người này, điều này khiến cho nàng không khỏi lùi lại.
Lục Như Vân cầm trường kiếm tiến về phía trước, gương mặt vặn vẹo ngập tràn câm hận, nàng ngửa đầu, giọng nói đầy bi thương từ cổ họng phát ra:
"Có phải ngươi cảm thấy ta rất buồn cười?"
"Ha ha ha ha!"
"Rất buồn cười, ta lại cùng hung thủ diệt môn trở thành bạn tri kỉ! Buồn cười, buồn cười biết bao!"
Chu Dao nhìn thấy nàng thống khổ, không nhịn được giơ tay:
"Không..."
Lục Như Vân cắn răng cắt lời, lạnh lùng nói:
"Ngươi câm miệng!"
Chu Dao mấp mấy, nàng không muốn nhìn thấy nàng ấy khổ sở. dù là giả vờ cũng không được! Nàng đau lòng! Rất đau! Sắc mặt Chu Dao trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh theo hai bên tóc mai chảy xuống, cơ thể run rẩy.
Vẻ thống khổ này của Chu Dao rất phù hợp với nỗi lòng nữ phụ.
Đoàn Thu Hàn nhìn biểu hiện của Chu Dao cùng với người bên cạnh gật đầu.
Cảnh này phải thể hiện được cảm xúc khϊếp sợ cùng với sự bịn rịn quyến luyến của nữ phụ sau khi biết được chân tướng đối với nữ chính. Nàng thân là một sát thủ phải không được có tình cảm, nhưng hết lần này tới lần khác lại phá giới vì nữ chính, cho nên nàng đối với nữ chính không chỉ tinh tinh tương tích*, hơn nữa còn vẫy vùng trong tình cảm phức tạp.
*惺惺相惜: Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau/chỉ những người càng giống nhau thì càng hiểu rõ nhau
Trên sân khấu, Lục Như Vân cầm kiếm nhắm thẳng vào Chu Dao, mũi kiếm kề lên cổ Chu Dao, tay Lục Như Vân vung lên mái tóc dài của Chu Dao đã buộc lúc này rơi lả tả, có vài sợi bay trong không trung.
Giọng nói lạnh thấu xương chậm rãi vang lên, mang theo nỗi căm hận không thể phát tiết.
"Sau này gặp lại..."
"Không phải ngươi chết thì ta chết."
Chu Dao nghe lời này của nàng, cuối cùng ngước mắt lên, chống lại ý hận ngập trời trong đôi mắt của Lục Như Vân, chân cô nhũn ra, ngã ngồi trên sân khấu!
Tác giả có điều muốn nói:
(Màn kịch nhỏ không liên quan đến chính văn)
Tần Trăn Trăn: Xem ra em có tình địch.
Lục Như Vân: Tình gì?
Tần TRăn TRăn: Tình địch!
Lục Như Vân: Địch gì?
Tần Trăn Trăn:...
---------Hết chương 8--------