Chương 9: Hãy 'diễn' với tôi.

Lục Như Vân từ trên sân khấu đi xuống, giọng đã khàn, liên tục diễn thử mấy cảnh, sắc mặt của cô hơi mệt mỏi.

Hạ Song Song đỡ Lục Như Vân, Đoàn Thu Hàn nhỏ giọng nói vài câu với mọi người sau đó đi đến bên cạnh cô:

"Vẫn ok chứ?"

Cô gật đầu, dùng giọng khàn khàn nói:

"Không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."

Đoàn Thu Hàn nhìn đồng hồ:

"Lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm được không? Nhân tiện anh cũng muốn nghe ý kiến của em."

Lục Như Vân khựng lại vài giây, phía sau đã truyền đến một giọng nói:

"Lục... Lục lão sư."

Mấy người họ đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Chu Dao ở cách đó không xa, cô gái này đã cởi trang phục diễn tẩy trang, mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, thuần khiết tao nhã giống như một người khác.

Chu Dao nhìn thấy họ đều đang nhìn mình, cô vẫn thoải mái tự nhiên đi đến trước mặt Lục Như Vân, giơ bình giữ ấm lên:

"Lục lão sư, đây là trà em pha, chị uống một chút nha?"

Lục Như Vân chưa nhận, Hạ Song Song đã cười nói:

"Cảm ơn em nhưng Như Vân không thích uống trà lắm."

Chu Dao cắn môi, ngước mắt nhìn Lục Như Vân:

"Xin lỗi, em không biết nhưng trà này đối với khàn giọng rất có hiệu quả, chị vừa nói liên tục trong thời gian dài nên cổ họng chắc chắn bị đau. Hay chị thử nha?"

Giọng của người này có vài phần khẩn cầu, nét mặt lại dè dặt, đôi mắt đầy sự ngưỡng mộ thần tượng, Hạ Song Song nhìn thấy liền quay qua nhìn Như Vân, sau đó nhận lấy bình giữ ấm trên tay người này:

"Được, cảm ơn em, tôi sẽ để Như Vân uống.

Chu Dao cười cười, lúc Hạ Song Song nhận lấy bình giữ ấm liền mở miệng nói:

"Vậy lát nữa em có thể cùng Lục lão sư ăn một bữa cơm không?"

Sau đó giải thích thêm:

"Chị cũng biết đó, em là fan hâm mộ số một của chị, cực kỳ thích chị!"

Sắc mặt của Lục Như Vân vẫn như thường nhưng thái độ trước sau vẫn mang theo vẻ xa cách không đổi:

"Cảm ơn Chu tiểu thư đã yêu thích."

Chu Dao nắm chặt nắm tay, ép chính mình mở miệng:

"Vậy có thể không chị? Em có thể cùng chị ăn trưa không?"

Lục Như Vân giật mình, cô cho rằng mình đã từ chối rất rõ ràng, trong giới giải trí này, không có người ngốc,có những lời chỉ nên nói vừa phải thì dừng.

Nhưng hiển nhiên, Chu Dao không nghe ra điểm dừng của cô.

Hoặc cũng có thể nói người này không muốn nghe ra.

Lục Như Vân cụp mắt xuống, điện thoại trong túi bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa họ, cô cười tỏ vẻ áy náy với Chu Dao sau đó lấy điện thoại ra nghe.

"A lô."

Đầu bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở.

Lục Như Vân liếc mắt nhìn Chu Dao còn đứng ở bên cạnh, giọng mềm mỏng:

"Trăn Trăn, sao vậy?"

Tần Trăn Trăn đưa điện thoại ra xa, nhìn ba chữ trên màn hình rõ ràng là 'Lục Như Vân'. Cô hơi ngạc nhiên.

Đúng là Lục Như Vân.

Nhưng sao lại dịu dàng như vậy?

Trăn Trăn?

Từ khi nào hai người thân thiết đến mức độ này?

Tần Trăn Trăn do dự vài giây mới nói:

"Là tôi á hả?"

Tiếng cười khẽ của Lục Như Vân xuyên qua điện thoại truyền đến:

"Ừ, em sao vậy? Bữa trưa? Được, chị hiểu rồi."

Tần Trăn Trăn ngu người, mãi cho đến khi nghe được lời giải thích ở bên kia điện thoại cô mới hiểu:

"Xin lỗi, bữa trưa không thể ăn cùng Chu tiểu thư, tôi còn có việc, đi trước."

Chu Dao nghe thấy Lục Như Vân nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng với đầu bên kia, còn với mình thì hỡ hững lạnh lùng, hoàn toàn đối lập. Cô căn răng, tay nắm chặt lại, ngước mắt nhìn Lục Như Vân, ánh mắt vẫn mang theo ý cười:

"Vậy không quấy rầy Lục lão sư."

"Lục lão sư nhớ uống trà nha!"

Lục Như Vân khẽ gật đầu, Chu Dao xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Đoàn Thu Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dao sau đó nói với Lục Như Vân:

"Chậc chậc, sức hấp dẫn của Lục tiểu thư không hề kém năm xưa."

Lục Như Vân lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó tiếp tục đặt điện thoại bên tai, thái độ như bình thường:

"Tần tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?"

Tần Trăn TRăn bị nước miếng của mình làm sặc.

......

"Trăn Trăn, em ổn không?"

Ngoài cửa giọng Quý Lộ vang lên, Tần Trăn TRăn hoàn hồn, vội vàng cầm đứng điện thoại đứng lên, ấn nút khóa bồn cầu.

"Trăn Trăn?"

Tần Trăn Trăn đứng trước gương sửa soạn lại một phen sau đó cất lời:

"Em tới đây."

Cô đẩy cửa ra, Quý Lộ đang cầm túi xách, nhìn thấy cô đi ra liền nói:

"Chúng ta đi thôi, sắp tới em rồi."

Tần Trăn TRăn gật đầu, đi vài bước chợt hỏi:

"Chu Dao cũng tới sao?"

Quý Lộ suy nghĩ:

"Không có, chị nghe người ta nói cô ấy vì muốn tham gia thử vai Như Mộng cho nên đã cãi nhau một trận với người đại diện."

Như Mộng?

Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là bộ phim đầu tiên Đoàn Thu Hàn làm đạo diễn, tuy nói là lần đầu làm đạo diễn nhưng kịch bản này là IP cải biên, vốn đã có lưu lượng, hơn nữa nhân mạch* của Đoàn Thu Hàn không tệ, nam chính là tân sinh nổi tiếng về diễn xuất.

Cho nên Chu Dao muốn đi thử vai nữ chính cũng không phải là không ổn.

Chuyện này không đáng để người đại diện cãi nhau với cô ấy.

Quý Lộ nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tần Trăn Trăn liền giải thích:

"Trăn Trăn, em có biết nguyên nhân họ cãi nhau là gì không? Đó là vì cô ấy không phải thử vai nữ chính, mà là vai nữ phụ."

Tần Trăn TRăn ngước mắt nhìn:

"Nữ phụ?"

Quý Lộ gật đầu:

"Nghe nói nữ chính là..."

Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Tần Trăn Trăn, có chút do dự.

Tần Trăn Trăn ngay lập tức liên tưởng đến sự xuất hiện của Chu Dao ở đầu bên kia điện thoại của Lục Như Vân, e là nữ chính chính là Lục Như Vân.

Xem ra Đoàn Thu Hàn vẫn hết mình dù chỉ là kẻ dự phòng. Lục Như Vân đã cùng cô kết hôn nhưng anh ta vẫn có thể hai tay dâng tặng tài nguyên, rất tốt.

Thật sự rất tốt.

Đối với cô mà nói cũng không phải chuyện xấu, Lục Như Vân nhận vai nữ chính, kéo Chu Dao thử vai nữ phụ, không ngờ họ gặp nhau ở nơi này. Ban đầu cô còn nghĩ hôm nay ở bên sẽ không tránh được phải rút đao tương trợ, hơn nữa ngay cả nội dung tám chuyện cô cũng nghĩ xong, thậm chí Mạnh Hân cũng đã chuẩn bị xong các mối quan hệ.

Trăm ngàn lần không ngờ người ta không tới chỉ vì nguyện ý theo đuổi thần tượng, hạ thấp thân phận của mình đi diễn vai nữ phụ. Đến nỗi không tiếc xé rách mặt với người đại diện.

Nhớ tới giọng nam như gần như xa xuất hiện trong cuộc điện thoại vừa rồi nói sức hấp dẫn Lục tiểu thư không kém năm xưa, cô cảm thấy nói quá đúng.

Tuy lần này Lục Như Vân không có chủ đích nhưng lại làm cho cô ít đi một tình địch và một đống phiền phức.

Xem ra hôn nhân này rất chính xác.

Tần Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy nhân viên nói:

"Vị tiếp theo, Tần Trăn Trăn."

Quý Lộ nói nhỏ bên tai cô:

"Trăn Trăn, cố lên nha!"

Cô mím môi, cười cười, nhanh chóng bước lên sân khấu.

'Lãnh cung' là một bộ phim đại nữ chủ với đề tài cung đấu, nhưng không phải theo mô típ truyền thống hoàng hậu phi tần đấu đá nhau mà là cuộc tranh đấu giữa một vị phi tần ở lãnh cũng vì báo thù mà lợi dụng hoàng hậu phi tần và hoàng thượng.

Thời kỳ chiến tranh loạn lạc, tướng sĩ vì nước chinh chiến khắp nơi, lập được nhiều công lao hiển hách lúc hồi kinh vừa gặp đã thương một vị chi nữ của một vị đại thần, hắn biết dẫn binh đánh giặc nhưn không hiểu nhi nữ tình trường, mỗi khi muốn lấy lòng giai nhân lại quá vụng về khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Vị giai nhân này sau những lần gặp gỡ, trái tim thiếu nữ đã ưng thuận.

Khi hắn và giai nhân tâm đầu ý hợp chuẩn bị xin được tứ hôn thì biên ải có quân địch tập kích, hoàng thượng lệnh cho hắn ngay lập tức xuất quân, đồng thời cũng hứa sau khi hắn trở về sẽ tứ hôn.

Chỉ là điều không ngờ là khi hắn vừa mới rời khỏi, hoàng thượng đã đón giai nhân tiến cung, sau đêm sủng hạnh sắc phong làm phi.

Vị tướng quân sau khi chiến thắng trở về biết được chân tướng phẫn nộ vì sự bất công đó nên ở Điện Kim Loan dùng trường kiếm nhắm thẳng vào hoàng thượng, bị ráng cho tội danh phản tặc, tịch thu nhà cửa tài sản, giai nhân cũng bị phế đầy vào lãnh cung.

Thời gian dài nàng lấy nước mắt rửa mặt, nha hoàn không đành lòng lấy ra chiếc khăn tay tướng lĩnh đưa cho giai nhân trước khi chết.

Trên khăn tay là đôi uyên ương chính tay giai nhân thêu, vốn tưởng rằng nàng và tướng quân có thể bỉ dực song phi*, không ngờ đôi bên đều bị bẻ gãy đôi cánh.

*比翼双飞: 比翼 (bỉ dực): cánh sát bên cánh; 双飞: kết thành đôi cùng bay lượn. Ý chỉ tình vợ chồng thắm thiết, bầu bạn không rời hoặc nam nữ tâm đầu ý hợp, sóng vai trên con đường sự nghiệp, kết làm cộng sự (Nguồn: Thành ngữ Trung Quốc trên FB).

Đến tận bây giờ nàng mới biết được hoàng thượng đã sớm bất mãn với chiến công hiển hách của tướng quân, luôn muốn động thủ nhưng khổ nổi không có lý do, mà nàng-đúng lúc là nguyên nhân xúc tác.

Sau khi biết rõ chân tướng, nàng ở lãnh cung khóc suốt cả đêm, khi phía chân trời xa xa những tia sáng bắt đầu ló dạng, nàng ngước mắt nhìn, ánh sáng chói mắt khiến cho đôi mắt sưng phù của nàng nhắm lại, khóe môi vẽ nên nụ cười yếu ớt, thay đổi bắt đầu từ đây.

Vị giai nhân này chính là nữ chính trong bộ phim này, tên là Nguyên Ngọc.

Hôm nay thử vai chính là cảnh nàng chuyển từ nhu nhược sang tàn nhẫn.

Tần Trăn TRăn xuất đạo ba năm, các vai diễn đều là phim thần tượng, vai đại bạch thỏ, còn trong bộ phim Năm tháng rực rỡ đóng cùng Lục Như Vân thì ngược lại cảm giác ưu tú nơi làm việc nhưng bị chửi xối xả cẩu huyết, không chỉ nhà phê bình phim mà cả khán giả cũng đều chế giễu, nói chẳng bằng cô quay lại diễn hình tượng đại bạch thỏ còn hơn, ít nhất có thể xem gương mặt.

Cho nên cô tới thử vai của bộ phim này cũng chẳng mấy ai xem trọng, nếu không phải Mạnh Hân móc nối quan hệ e là cô cũng chẳng có cơ hội thử vai lần này.

Quý Lộ chớp chớp mắt nhìn chằm chằm sân khấu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Nữ nhân ngồi trước bàn vuông mặc áo trong màu trắng, tóc dài, tóc dài không chải chuốc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt dại ra, nàng giống như búp bê không có linh hồn, chỉ thỉnh thoảng có hàng nước mắt trong suốt theo gò má nàng chảy xuống, nét mặt tan thương.

Nha hoàn đứng bên cạnh nàng nhỏ giọng gọi:

"Nương nương, nương nương?"

Nguyên Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, nàng chìm sâu trong thế giới của mình. Nha hoàn nhìn nàng, bất đắc dĩ xoay người đi, sau đó cắn răng quay lại lần nữa, nàng cúi đầu nói:

"Nương ngương, nô tỳ giúp ngài trang điểm được không?"

Vẫn không có câu trả lời, biểu tình của Nguyên Ngọc vẫn không thay đổi, đôi mắt ngấn lệ xinh đẹp, khắp người lan tràn cảm giác bi thương, áp lực khiến cho người ta không thở nổi, cuối cùng nha hoàn liều mình nói:

"Ngài đừng như vậy, ngài có như vậy tướng quân cũng không thể trở về! Tướng quân chết không phải là lỗi của ngài! Là hoàng thượng! Chính là hoàng thượng!"

Nguyên Ngọc đang ngồi nghe thấy hai chữ tướng quân đôi mắt trở nên có hồn, nàng vội vàng đứng lên, nắm lấy tay nha hoàn nói:

"Ý ngươi là sao?"

"Ngươi nói, rốt cuộc là sao hả?"

Nàng đã lâu không mở miệng nói chuyện, giọng đã khàn khàn, vừa đứng lên đã cảm thấy hoa mắt, nàng lui về sau ngã ngồi trên băng ghế dài, nha hoàn liền đưa tay đỡ lấy nàng, đau lòng nói:

"Nương nương, ngài đừng gấp."

Nguyên Ngọc nắm chặt tay nha hoàn, thở hổn hển hỏi:

"Rốt cuộc là sao?"

Nàng rõ ràng không còn sức lực, mu bàn tay hiện lên gân xanh, bởi vì dùng sức hai bên tóc mai rịn mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hoàn toàn đối lập với mái tóc đen như mực xõa ở sau lưng, nha hoàn nhìn thấy nàng như vậy liền lấy từ trong l*иg ngực ra một chiếc khăn tay nhuộm máu đưa cho Nguyên Ngọc.

Nguyên Ngọc nhìn chằm chằm chiếc khăn trên tay nha hoàn, đầu ngón tay run rầy duỗi ra chạm vào chiếc khăn, tê dại co rút lại. Trong đôi mắt chất chưa nỗi đau vô hạn, giọng đau đớn vô cùng:

"Sao có thể."

"Sao có thể ở chỗ ngươi."

Sắc mặt nha hoàn trầm xuống:

"Là tướng quân nhờ nô tỳ giao cho ngài, ngài ấy còn nói..."

Nguyên Ngọc nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra:

"Chàng nói gì."

Nha hoàn như cảm được nỗi đau của nàng, giọng trầm trầm:

"Ngài ấy nói ngài không có lỗi."

"Là hoàng thượng, là hoàng thượng đã sớm không muốn tha cho tướng quân."

Nguyên Ngọc nhìn chằm chằm chiếc khăn nhuộm máu, nghĩ đến gương mặt tuấn tú của người kia, nàng chậm rãi mở bàn tay ra nhận lấy chiếc khăn từ tay nha hoàn, ôm vào trong lòng.

Nha hoàn lo lắng nhìn nàng, nhìn nàng ôm chiếc khăn vào lòng che chở như bảo bối, đầu ngón tay nàng vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, nha hoàn định an ủi nàng thì nghe thấy tiếng rên đau.

Vết máu đỏ tươi từ môi Nguyên Ngọc tràn ra, nha hoàn trợn tròn mắt, luốn cuống nói:

"Nương nương!"

"Nương nương ngài bị sao vậy?"

"Thái y! Người đâu! Thái y!"

"Nương nương nô tỳ đi tìm..."

Cổ họng Nguyên Ngọc đầy mùi tanh ngòn ngọt, hơi thở gấp gáp:

"Không cần, ngươi lui xuống đi."

Nha hoàn gấp đến độ dậm chân:

"Nương nương!"

Nguyên Ngọc dùng chiếc khắn dính đầy máu lau vết đỏ trên khóe môi của mình, khó khăn nói:

"Lui xuống!"

"Dạ dạ, nương nương ngài đừng nổi giận, nô tỳ sẽ lui xuống ngay, lui xuống ngay!"

Nha hoàn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Nguyên Ngọc, dù lòng như lửa đốt nhưng vẫn xoay người rời đi.

Sau khi nha hoàn kia đi rồi Nguyên Ngọc nắm chặt chiếc khăn trong tay, đầu cúi xuống, những người ở đây cho rằng nàng sẽ giống như trước đó, sụp đổ khóc lớn nhưng nàng lại im lặng.

Nàng cúi đầu thật thấp, tóc dài che khuất sườn mặt, bi thương toát ra hoàn toàn bao bọc lấy nàng.

Bốn bề vắng lặng không chút tiếng động, nàng vẫn im lặng, ngọc thủ nắm chặt khăn tay, thân hình mảnh khảnh khẽ run lên, vai nhấp nhô... nàng đang khóc, khóc không một chút tiếng động, đau thương không gì tả nổi, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở, giống như bị người ta bóp bặt họng, chỉ có tiếng rên rĩ vỡ vụng tràn ra khỏi miệng.

Nàng khóc từ lặng lẽ đến khi phát ra tiếng.

Một người từ nhỏ sống nơi khuê phòng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng ngoan hiền, tính tình mềm mỏng, cho dù thích, chán ghét, tuyệt vọng nàng cũng không hề thể hiện một cách thất lễ, giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép nàng như vậy.

......

Những người thử vai trước đó vì thể hiện nỗi đau khổ của nữ chính mà khóc đến khàn cả giọng, vài người thì gào thét không ra gì mà còn hoàn toàn không hợp với hình tượng nhân vật này.

Nhưng Tần Trăn Trăn thì khác, cô chọn cách diễn cho phân cảnh này hoàn toàn khác với những người kia. Làm cho cây bút luôn xoay trong tay đạo diễn dừng lại, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười thỏa mãn, hắn cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, nhìn tên Tần Trăn Trăn trên đó, vẽ một vòng tròn.

Quý Lộ vẫn luôn dán mắt vào cái bàn đó, lúc ban đầu cô rất lo lắng Tần Trăn Trăn sẽ không cảm được vai diễn này, bởi vì trước đây Tần Trăn Trăn chưa từng diễn qua kiểu nhân vật đó, lần đầu tiên khiêu chiến cô thật sự lo Tần Trăn Trăn sẽ xử lý không tốt.

Hơn nữa nhiều người đều nói Tần Trăn Trăn không diễn được, không thích hợp, chỉ cần là Tần Trăn Trăn thì đều có vài phần không hợp.

Nhưng không như cô nghĩ.

Diễn xuất của Tần Trăn Trăn quá tốt!

Trong mơ hồ cô dường như bị cuốn vào trong cảnh diễn đó. Cảnh cuối cùng Tần Trăn Trăn ngồi trên băng ghế dài, đôi mắt phương giương lên, biểu cảm đã khác so với ban đầu, biến hóa trong ánh mắt làm người ta kinh ngạc, lúc này cô tin rằng: hóa ra một người chung một tạo hình (trang điểm trang phục) nhưng lại là hai người hoàn toàn khác biệt.

Bởi vì ánh mắt của Tần Trăn Trăn trước và sau khiến người ta cảm nhận không thể là cùng một người.

"Trăn Trăn, Trăn Trăn!"

Tần Trăn Trăn từ trên sân khấu bước xuống, Quý Lộ vẫn đi bên cạnh cô nói nhỏ:

"Trăn Trăn em giỏi quá! Vừa rồi xem chị muốn khóc luôn."

Nói xong cô đi theo Tần Trăn Trăn vào phòng trang điểm, nhỏ giọng nói tiếp:

"Hơn nữa lúc nãy chị thấy đạo diễn rất hài lòng về em."

Quý Lộ đứng bên cạnh Tần Trăn Trăn nhướng nhướng mày, trên mặt mang theo vẻ tự hào, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn Quý Lộ, nói:

"Được rồi, chị đi trả lời điện thoại của chị Mạnh đi."

Quý Lộ vui vẻ cầm điện thoại ra ngoài, Tần Trăn Trăn ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, màn hình điện thoại ở bên cạnh sáng lên, cô nghiên người tới xem, nhìn thấy Lục Như Vân gởi tin đến.

-Gặp ở đâu?

Cô suy nghĩ sau đó trả lời: Cô đang ở đâu?

-Ở nhà.

Tần Trăn Trăn nhìn thấy tin này liền khựng lại: ở nhà?

Nhà cô ấy ở đâu?

Người ở đầu bên kia dường như đọc được ý nghĩ của đầu bên này nên nhanh chóng gởi thêm một tin nhắn:

-Số 13 đường XX.

Ngón tay Tần Trăn Trăn lướt trên màn hình: Được, tôi tới đón cô.

Quý Lộ quay lại phòng trang điểm thì nhìn thấy Tần Trăn Trăn đã thay xong đồ, cũng trang điểm nhẹ lại, cô bước tới vui vẻ nói:

"Vừa rồi chị Mạnh nói, chị ấy nhận được tin bộ phim này không có gì bất ngờ thì người được chọn là em."

Tần Trăn Trăn chợt ngừng tay, gật đầu:

"Ừm."

Quý Lộ cầm điện thoại mừng rỡ nói:

"Sao đây? Buổi tối em muốn ăn bữa thịnh soạn gì?Chị Mạnh nói sẽ đãi em một bữa ra trò."

Tần Trăn Trăn lướt qua Quý Lộ, nói:

"Đi thôi."

Quý Lộ theo sát cô hỏi:

"Đi đâu?"

Cô nghiêng đầu nhìn Quý Lộ:

"Đi đón Lục Như Vân."

Quý Lộ bối rồi:

"Hả?"

Cô tiếp tục nói:

"Đi đón cô ấy về nhà ăn cơm."

Quý Lộ càng bối rối hơn.

.......

Mỗi khi không có công việc Lục Như Vân rất thích làm ổ trong nhà, cứ ngẩn ngơ thời gian trôi qua, trừ khi Hạ Song Song và Chương Y Dao hẹn cô ra ngoài, bằng không cô sẽ không rời khỏi nhà một bước.

Đêm nay muốn đến nhà Tần Trăn Trăn, đó là một ngoại lệ.

Lục Như Vân cảm thấy câu này quen quen, hình như trước đó không lâu cô cũng vì Tần Trăn Trăn mà phá lệ lướt Weibo một lúc lâu.

Dường như gặp phải Tần Trăn Trăn.

Ngoại lệ thay đổi hơi nhiều rồi.

Hơn sáu giờ chiều, chân trời đã tối, trong nhà vang lên thứ âm nhạc làm người ta cảm thấy thoải mái, Lục Như Vân thay xong quần áo xuống lầu, nhìn thấy màn hình sáng lên, cô cầm điện thoại trên bàn trà lên xem, là Chương Y Dao gởi tin cho cô.

-Lục mỹ nữ, nghe nói hôm nay lại bị người ta chặn đường hẹn đi ăn à?

Lục Như Vân nhìn màn hình lắc đầu cam chịu, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Đoàn Thu Hàn báo cáo.

-Ừ.

Chương Y Dao nhìn màn hình có thể tưởng tượng được gương mặt cam chịu của người kia, ánh mắt trở nên dịu dàng không thể che đậy, vui vẻ đọng trên chân mày, cô cúi đầu gõ chữ: Sao? Thích không?

Lục Như Vân trả lời: Cậu thấy sao.

Chương Y Dao mím môi mỉm cười, sau đó nhắn: Buổi tối cùng nhau ăn đi?

Nhanh chóng nhận được câu trả lời: Không được, tối có việc.

Chương Y Dao nhìn thấy mấy chữ này vẻ vui vẻ không còn, nhíu mày: Việc gì?

Lục Như Vân do dự trả lời: Đến nhà Tần Trăn Trăn ăn tối.

Khi Tần Trăn Trăn đến nhà Lục Như Vân thì Lục Như Vân đang gọi điện thoại, sau khi mở cửa, Lục Như Vân khẽ gật đầu ra dấu cho Tần Trăn Trăn vào nhà, Tần Trăn Trăn theo sau cô đi vào.

Trang trí cảm giác thanh lịch, trong phòng đang bật bài hát thư dẫn, trong không khí có hương hoa xông vào mũi, Tần Trăn TRăn nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô, cô còn cho rằng một người đâu ra đấy như Lục Như Vân trang trí cũng sẽ cứng nhắc tông màu trắng đen, không ngờ lại giống như người có tiền rất biết hưởng thụ và có gu.

Rất thoải mái.

Điện thoại của Lục Như Vân vẫn chưa tắt, Tần Trăn Trăn nghe thấy Lục Như Vân nhỏ giọng nói:

"Được, mình biết, không đâu, mình về sẽ gọi điện thoại cho cậu."

Nói xong Lục Như Vân liền cúp máy, xoay người nói với Tần Trăn Trăn:

"Ngồi đi."

Tần Trăn Trăn ngồi xuống ghế sofa, nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi cô hơi lúng túng, hỏi:

"Có quấy rầy cô không?"

Lục Như Vân lắc đầu:

"Không có, cô uống trà hay cafe?"

Tần Trăn Trăn:

"Trà nha."

Lục Như Vân đặt điện thoại lên bàn trà, đứng lên đi vào bếp, Hạ Song Song nói đúng, cô không thích uống trà, trong nhà cũng ít có khách đến cho nên dù tủ lạnh được trang bị đầy đủ đồ nhưng duy nhất không có trà.

Lục Như Vân đứng trước cửa tủ lạnh đang phả hơi lạnh, ánh mắt thoáng liếc qua bình giữ ấm của Chu Dao đưa cô đặt trên bàn trà.

Tần Trăn Trăn nhận lấy trà Lục Như Vân đưa cho cô: màu sắc rất đẹp, ngửi có mùi thơm ngát, cô hiếu kỳ hỏi:

"Đây là trà gì?"

Lục Như Vân khẽ giật mình, không có trả lời mà hỏi ngược lại:

"Cô nói tìm tôi thương lượng, là chuyện gì?"

Tần Trăn Trăn hớp miếng trà, nói:

"Đêm nay cô đến nhà tôi ăn bữa cơm."

Lục Như Vân gật đầu:

"Tôi biết."

Tần Trăn Trăn lại hớp một ngụm trà, lần này là do khẩn trương, cô liếc mắt nhìn nơi khác, giọng yếu ớt:

"Hơn nữa, tôi không có nói với mẹ tôi chúng ta kết hôn giả."

Sắc mặt của Lục Như Vân vẫn lãnh đạm:

"Cô muốn nói cái gì?"

Tần Trăn Trăn đặt ly xuống, hít sâu một hơi nói:

"Cho nên làm phiền cô... hãy phối hợp với tôi diễn màn kịch này."

-----Hết chương 9-----

Ps. Sẽ thêm 1 chương đăng bù tuần rồi mình đi từ thiện bên Trung tâm xương thủy tinh không có đăng.