Chương 42: Lục Như Vân, xin lỗi.

Tiệc sinh nhật của Chương Y Dao kéo dài cho đến nửa đêm mới kết thúc, Chu Dao ở trên sân thượng không quay về phòng riêng, cô ta nhờ trợ lý thay mình gởi quà đồng thời chuyển lời chúc mừng sinh nhật đến Chương Y Dao, còn bản thân thì xuống lầu.

Chương Y Dao nhìn theo hướng trợ lý của Chu Dao rời đi, cô nhấp rượu, ánh mắt chuyển sang người Lục Như Vân, khẽ nói:

"Như Vân, Chu tiểu thư có chuyện gì sao?"

Lục Như Vân nghe thấy cái tên Chu Dao sắc mặt liền hờ hững, lắc đầu:

"Không biết nữa."

Ngắn ngủi ba chữ dường như đúng ý Chương Y Dao, Chương Y Dao cười, ánh mắt cong như trăng khuyết:

"Bỏ đi, còn định lát nữa chúng ta cùng đi hát karaoke."

Lục Như Vân uống cạn phần rượu còn lại trong ly rượu trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Chương Y Dao nói:

"Sinh nhật vui vẻ, lát nữa đến K hát, mình không đi được, mọi người chơi vui vẻ."

Chương Y Dao thấy Lục Như Vân chuẩn bị đứng lên liền kéo tay Lục Như Vân, nhíu mày:

"Cậu sao vậy? Lúc vào đây mình thấy cậu là lạ, không hề vui vẻ."

"Quay chương trình không vui sao?"

Lục Như Vân để mặc cho Chương Y Dao kéo tay, cô lắc đầu:

"Không có, chỉ hơi mệt thôi."

Chương Y Dao lo lắng hỏi thăm:

"Để mình nói Thu Hàn..."

Lục Như Vân vỗ vỗ tay cô:

"Đừng làm phiền Thu Hàn, mình trở về ngủ một giấc là được."

Chương Y Dao nhìn bộ dạng này của Lục Như Vân bèn cúi đầu sát đến bên tai Lục Như Vân nói:

"Cậu đừng sống chết chống đỡ, mình hỏi qua Song Song rồi, hôm qua cậu đã liên lạc với bác sĩ Đinh."

Lục Như Vân nghe vậy ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc mặt cũng trầm xuống, môi mím thành đường thẳng, rõ ràng cô không muốn nói thêm về đề tài này.

Trong phòng mọi người đang cười đùa, không ai chú ý Lục Như Vân ở bên này. Cô và Chương Y Dao làm bạn mười mấy năm, mọi người không lấy gì làm lạ với sự thân thiết của của các cô.

Đoàn Thu Hàn cầm ly rượu đi qua, muốn Chương Y Dao cùng đi mời rượu, Chương Y Dao xoa đầu, nói:

"Thu Hàn, em hơi nhức đầu, lát nữa em cũng cùng Như Vân đi, bên này làm phiền anh."

"Đau đầu?"

Đoàn Thu Hàn nghe vậy liền khẩn trương nói:

"Sao vậy? Vừa rồi em uống nhiều rượu sao?"

Chương Y Dao cười gượng:

"Không có gì, bệnh cũ. Em biết đi như vậy thì không hay nhưng em sợ không đi lát nữa sẽ xấu mặt."

Đoàn Thu Hàn nhíu mày, anh đặt tay lên trán Chương Y Dao, cảm nhận nhiệt độ hơi cao bèn nghiêng đầu nhìn bên cạnh:

"Như vầy đi, bây giờ chúng ta cùng nhau đi, anh đưa em về?"

Chương Y Dao cầm tay Đoàn Thu Hàn, cô chú ý tới ánh mắt của một người cách đó không xa cứ nhìn qua bên này, cô giả vờ như vô tình nhìn qua, cô gái kia lập tức cúi đầu uống rượu.

Cô mím môi cười nói:

"Không cần đâu, em với Như Vân tiện đường nên cùng nhau trở về."

"Hôm nay dẫu sao cũng là sinh nhật em, không thể đi hết được, anh ở lại cùng họ đi."

Vừa nói cô vừa chuyển ánh mắt về phía cô gái trước đó nhìn họ chằm chằm, ánh mắt sâu xa, Đoàn Thu Hàn nghe vậy cũng không miễn cưỡng, nói:

"Ừ, vậy kết thúc bên này anh sẽ gọi điện cho em."

Chương Y Dao gật đầu cười cười, xoay người nói với Lục Như Vân:

"Như Vân, Song Song, chúng ta đi thôi."

Lục Như Vân gật đầu với Đoàn Thu Hàn xem như chào, ba người rời khỏi phòng.

Chỗ Chương Y Dao không xa chỗ Lục Như Vân, hai người cũng xem như tiện đường, sau khi lên xe Hạ Song Song vẫn im lặng không lên tiếng, dáng vẻ tâm sự nặng nề, Lục Như Vân thoáng liếc nhìn, lại ngại có Chương Y Dao ở đây nên không mở miệng.

Trong xe, ba người đều không lên tiếng, đi được nửa đường Chương Y Dao mới cất lời:

"Tiểu Trương, đưa Song Song về trước."

Hạ Song Song ngước mắt nhìn:

"Không cần đâu, đưa Như Vân về trước đi."

Chương Y Dao vỗ vai cô:

"Mình với Như Vân tiện đường, về cùng nhau. Còn cậu ở nội thành nên đưa cậu về trước."

Chương Y Dao nói xong nhìn Lục Như Vân:

"Như Vân, cậu thấy sao?"

Đôi môi Lục Như Vân khẽ mở:

"Ừm."

Xe quay đầu, chạy về hướng nội thành.

Sau khi Hạ Song Song xuống xe, Lục Như Vân nhìn Hạ Song Song, ánh mắt hai người giao nhau chừng vài giây, Chương Y Dao nói:

"Song Song, ngày mai gặp lại."

Hạ Song Song gật đầu, nhìn xe của hai người rời đi.

Chiếc xe màu đen có rèm che chạy với tốc độ rất nhanh trên đường lớn, ngoài cửa sổ, ánh đèn nhàn nhạt, từng ngọn đèn từng ngọn đèn lướt qua. Lục Như Vân dựa lên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía trước đầy xa xăm, im lặng không lên tiếng.

Chương Y Dao đang ngồi bất chợt cơ thể lung lay, tựa trên người Lục Như Vân, giọng nũng nịu:

"Như Vân, đầu mình choáng quá."

Lục Như Vân quay sang, đỉnh đầu Chương Y Dao ở dưới cằm cô, cô không biết làm sao, nói:

"Vừa rồi cậu uống quá nhiều."

Chương Y Dao mơ màng nói:

"Có sao, mình chỉ uống có chút chút."

Lục Như Vân nghe lời này liền biết rõ ràng Chương Y Dao đã say, cô lắc đầu nói:

"Mình đưa cậu về."

"Không cần."

Chương Y Dao ăn vạ, từ chối:

"Mình không muốn về nhà, mình muốn đến chỗ cậu."

Sắc mặt Lục Như Vân phút chốc lạnh xuống hai phần, ngay cả ánh mắt nhìn Chương Y Dao cũng lạnh lùng, Chương Y Dao cúi đầu, Chương Y Dao biết đây là cấm kỵ của Lục Như Vân, cho dù là ai cũng vậy, nhắc tới đều là dáng vẻ này.

Ngay cả cô cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Tần Trăn Trăn có thể ở chung với Như Vân!

Chương Y Dao cụp mắt xuống che giấu nỗi bực tức căm hận bên trong ánh mắt, cô đã thăm dò, trong mấy ngày quay chương trình, Lục Như Vân đều ở chung nhà với Tần Trăn Trăn.

Cho dù cô không muốn tin nhưng cũng không thể không tin, Như Vân đối với Tần Trăn Trăn dường như thật sự có chút không bình thường.

Sao cô lại không sợ.

Chương Y Dao từ đầu đến cuối đều cúi đầu, dựa trên vai Lục Như Vân, lúc này Tiểu Trương không biết lái xe đến đâu, anh nhỏ giọng gọi:

"Chương tiểu thư?"

Lục Như Vân dịu xuống, mím môi nói:

"Đi đến chỗ Dao Dao."

Chương Y Dao lắc đầu không thuận theo:

"Không muốn, không muốn, không muốn đâu! Mình không muốn về! Mình muốn đến chỗ cậu, mình còn muốn uống rượu với cậu! Chúng ta không say không về!"

Cô dùng dáng vẻ say rượu để trút nỗi bất mãn của mình, không dám để Lục Như Vân nhìn ra cô có chút tỉnh táo nào.

Lục Như Vân thở dài, hết cách:

"Dao Dao, cậu uống nhiều rồi."

"Không có nha, mình còn uống được rất nhiều rất nhiều, mình..."

Lục Như Vân ngắt lời:

"Được rồi, mình đưa cậu về."

Trong lòng Chương Y Dao vô cùng khổ sở, cô sợ Lục Như sẽ nhận ra điều khác lạ cho nên cứ nói 'lung tung', chỉ là viền mắt nóng rực, giọng càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng dựa trên người Lục Như Vân ngủ thϊếp đi.

Lúc Lục Như Vân đưa Chương Y Dao đến nhà của mình thì nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, cô giơ tay đẩy đẩy Chương Y Dao:

"Đến nơi rồi."

Chương Y Dao mở mắt ra, dáng vẻ vẫn còn mơ màng:

"Đến rồi?"

Lục Như Vân nhìn Chương Y Dao say đến quên cả trời đất liền trực tiếp xuống xe nhờ Tiểu Trương phụ một tay đưa Chương Y Dao vào nhà, dặn dò quản gia chăm sóc sau đó cô xoay người quay lại xe.

Tiểu Trương đã lên xe trước, thấy cô lên xe liền hỏi:

"Lục tiểu thư, đưa cô về nhà đúng không?"

Lục Như Vân nghiêng đầu nhìn về nơi khác, gật đầu.

Chiếc xe màu đen có rèm che nhanh chóng rời khỏi, Chương Y Dao đứng ở lầu hai từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt thanh tỉnh không hề có chút say rượu.

Sau khi lên xe, Lục Như Vân dựa lưng lên ghế, bốn bề vắng vẻ, chỉ có tiếng gió rít rào từ cửa sổ bên cạnh thổi qua, cô liếc nhìn cây cối ngoài cửa sổ, từng cây từng lướt qua trước mắt.

Xe nhanh chóng đến nhà cô.

Tiểu Trương vừa mở cửa xe cho cô, cô đã nghe thấy có tiếng người.

"Trăn Trăn, em nhỏ tiếng thôi, xuỵt... đừng ồn nữa, chị gọi điện cho cô ấy, em đừng vội."

Lục Như Vân bước nhanh tới, nhìn thấy Tần Trăn Trăn ngồi ở cửa nhà cô, còn cả Quý Lộ ở bên cạnh tay chân luống cuống.

Quý Lộ chuẩn bị gọi điện thì có một chiếc bóng che màn hình của cô, cô ngẩng đầu nhìn, kích động thở phào:

"Lục lão sư, cô về rồi."

Giọng của Quý Lộ có chút nức nở làm cho Lục Như Vân nhíu mày, cô quay qua nhìn Tần Trăn Trăn dựa trên người Quý Lộ:

"Sao vậy?"

Quý Lộ đỡ lấy Tần Trăn Trăn, ngăn Tần Trăn Trăn ngã xuống, ót túa mồ hôi, cô giải thích:

"Trăn Trăn uống say, cứ đòi đi tìm cô, chúng tôi ngồi đây lâu lắm rồi, điện thoại của cô lại không gọi được..."

Cô ngập ngừng giải thích, chóp mũi cũng ra mồ hôi.

Từ sau khi Tần Trăn Trăn xuất đạo chưa từng uống say, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ say rượu quậy điên cuồng của Tần Trăn Trăn, quả thật làm người ta khó mà chống đỡ, rất nhiều lần Quý Lộ muốn mạnh tay kéo tên này về nhưng chỉ cần động tên này liền ầm ĩ, thậm chí còn hỏi cô như thể cô là Lục Như Vân.

Cô rất muốn khóc.

Lục Như Vân thấy Tần Trăn Trăn như vậy, cô vòng qua định vào nhà nhưng Tần Trăn Trăn bất ngờ tỉnh lại, gọi:

"Lục Như Vân!"

Âm lượng rất lớn làm cho Quý Lộ vội vàng bịt miệng Tần Trăn Trăn lại, cô sợ tên này làm ồn đến người khác.

Lục Như Vân hung hăng liếc nhìn Tần Trăn Trăn, sau khi mở cửa liền nói:

Vào đi."

Quý Lộ như trút được gánh nặng, cô rất sợ Lục Như Vân sẽ bỏ các cô ở ngoài cửa, sau đó Tần Trăn Trăn quậy cả đêm.

Cô đỡ Tần Trăn Trăn vào nhà sau đó đặt người này lên sofa, mái tóc dài của Tần Trăn Trăn rối loạn, bẩn thỉu, trên váy cũng dính chút bụi, vốn là màu trắng nên vết dơ rất rõ ràng, người này nằm trên sofa, không vui:

"Lục Như Vân, cô qua đây cho tôi!"

Quý Lộ dè dặt quan sát sắc mặt của Lục Như Vân, nuốt nước miếng, rất sợ ngay lúc này Lục Như Vân sẽ đuổi các cô ra khỏi nhà.

Lục Như Vân đưa cho cô ly nước, cô cúi đầu nhận lấy, cô đã sớm bị Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân dằn vặt đến cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cổ họng như đang bốc cháy, nhận lấy ly nước liền uống lấy uống để, bất ngờ nghe thấy tiếng Tần Trăn Trăn tức giận: "Lục Như Vân, cô bị điên á!"

'Phụt---'

Quý Lộ che miệng nhưng nước từ khe hở ngón tay của cô chảy ra, cô cuống quýt dùng khăn giấy lau.

Năm hạn xui xẻo!

Mất hết mặt mũi nhà mẹ đẻ!

Quý Lộ ngồi trên sofa, cảm nhận được sắc mặt Lục Như Vân càng ngày càng lạnh, càng lúc càng đen, ánh mắt bắn muốn đông lạnh người khác, cô không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết áp suất quanh người giảm thấp, cô ngăn cản cơn bão sắp bùng phát của Lục Như Vân:

"Trăn Trăn?"

"Trăn Trăn, tỉnh tỉnh, giờ chúng ta gặp Lục lão sư rồi."

"Em có chuyện tìm cô ấy phải không?"

Tần Trăn Trăn bị Quý Lộ đẩy hai cái, không vui xua tay, Quý Lộ cười gượng với Lục Như Vân:

"Lục lão sư, tôi cam đoan mình nói sự thật, trước đó Trăn Trăn có chuyện muốn nói với cô."

Lục Như Vân nhíu mày, nghiêm túc nhìn dáng vẻ say như chết của Tần Trăn Trăn:

"Cô về trước đi."

"Hả?"

Quý Lộ sững sờ, lập tức phản ứng lại:

"Ồ, được, tôi dẫn Trăn Trăn về."

Cô vừa nói xong liền định đỡ Tần Trăn Trăn dậy nhưng nhận thấy ánh mắt của Lục Như Vân vẫn còn ghim trên người mình, cô nuốt nước miếng, sao lúc đến cô lại không thấy Tần Trăn Trăn nặng như vậy!

Lục Như Vân không kiên nhẫn, lập lại lần nữa:

"Cô về trước đi."

Quý Lộ gật đầu:

"Về liền về liền, chúng tôi về liền!"

Lục Như Vân nhìn thấy dường như Quý Lộ vẫn không hiểu lời cô nói, dứt khoát ôm lấy Tần Trăn Trăn từ tay Quý Lộ, nhìn Quý Lộ gằn từng chữ:

"Cô về trước đi."

Lúc này Quý Lộ mới phát hiện Lục Như Vân nói cô.

Không phải là các cô.

Cô ngập ngừng:

"Nhưng..."

Lục Như Vân đặt Tần Trăn Trăn lên ghế, nói:

"Tôi không để ý cô đưa người về nhưng tốt nhất nửa đêm đừng đến gõ cửa!"

Quý Lộ há hốc miệng:

"Vậy làm phiền Lục lão sư."

Cô nói xong liền cầm theo túi, quay đầu nhìn nhìn rồi rời đi.

Tối nay Lục Như Vân cũng uống rất nhiều rượu, liên tục đối phó với hai quỷ rượu, cô cũng mệt mỏi.

Tần Trăn Trăn nằm trên sofa ngủ rất ngon, chỉ là thỉnh thoảng nhỏ giọng nói mớ mấy lời, Lục Như Vân ngồi trên ghế sofa ở đối diện, rõ ràng có chút say nhưng đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo.

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm gương mặt Tần Trăn Trăn đang ngủ.

Cuộc đối thoại giữa các cô ở bãi đậu xe giống như gông xiềng ở trong đầu cô, không ngừng vang lên. Lục Như Vân khẽ lắc đầu, đứng lên đi vào phòng ngủ.

Một tiếng sau, cô từ trong phòng ngủ đi ra, vừa tắm xong trên người đã không còn mùi rượu khó ngửi, cô đã thanh tỉnh khá nhiều, cô đi đến trước ghế sofa Tần Trăn Trăn đang nằm, nhỏ giọng gọi:

"Trăn Trăn?"

Tần Trăn Trăn cảm thấy phiền nên xua tay, không để ý tới Lục Như Vân.

Lục Như Vân đi đến đầu kia sofa, nửa ngồi nửa quỳ bên mép sofa, khẽ gọi:

"Trăn Trăn, đi tắm rồi ngủ tiếp."

Tần Trăn Trăn bị Lục Như Vân đẩy thì thì thầm:

"Xin lỗi."

Lục Như Vân khựng tay lại, Tần Trăn Trăn lại nhỏ giọng thì thầm một câu:

"Lục Như Vân, xin lỗi nha."

"Xin lỗi..."

Tần Trăn Trăn nhíu chặt mày, mặt trắng bệch nói lời xin lỗi, ngủ không yên, dáng vẻ áy náy. Lục Như Vân nhìn cô hồi lâu, mi mắt rủ xuống che giấu ánh sáng trong đáy mắt.

----Hết chương 42---

Ps. Chúc mọi người buổi tối ấm áp!^^