Chương 18: Chơi trò chơi

Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân sau khi ngồi xuống thì người phục vụ bước tới thu dọn đồ ăn thừa, lên nhiều món điểm tâm ngọt và đồ uống, còn có cả trà rượu, sự có mặt của hai người đã làm rối loạn trò chơi xoay vòng của mọi người, lúc này ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm hai người.

Tống Hạc khẽ ho nhẹ, lên tiếng:

"Mọi người tiếp tục thôi."

Lời của anh ta dường như thức tỉnh mọi người, trong phòng lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.

Cũng bởi vì trời nóng cho nên buổi chiều bắt đầu làm việc hơi trễ một chút, ở đây đều là người trẻ tuổi, không có thói quen nghỉ trưa nên mới nhao nhao muốn chơi trò chơi. Trước khi Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân vào thì họ vừa kết thúc một vòng trò chơi, bây giờ thêm hai người vào, tất cả mọi người không dám làm càn nữa.

Một cô gái ngồi bên cạnh Lục Như Vân nhỏ giọng hỏi:

"Bình thường Lục lão sư thích chơi trò gì?"

Lục Như Vân khẽ giật mình, Tần Trăn Trăn liếc nhìn sắc mặt Lục Như Vân liền nói:

"Bình thường Như Vân không quá thích chơi trò chơi, mọi người không cần bận tâm chúng tôi, mọi người cứ chơi đi."

Lời vừa dứt đã bị người khác phản bác:

"Sao làm vậy được, hôm nay hôm nay chị với Lục lão sư là nhân vật chính, nhất định phải chơi."

"Đúng vậy Trăn Trăn, em còn mới kết hôn, dù thế nào cũng phải chơi."

"Trăn Trăn không nỡ để Lục lão sư thua sao?"

Tần Trăn Trăn bị nhấn chìm trong lời trêu đùa của mọi người, cô cũng hết cách đành phải quay đầu nhìn Lục Như Vân, còn chưa mở miệng đã nghe Tống Hạc nói:

"Được rồi, chi bằng chúng ta chơi đơn giản thôi."

"Chơi Phùng Thất, sao?"

Anh ta nói xong liền quay qua hỏi:

"Trăn Trăn, Lục lão sư, hai người thấy thế nào?"

Tần Trăn Trăn nhìn về phía Lục Như Vân:

"Được không?"

Lục Như Vân khẽ gật đầu:

"Được."

Cả bàn chờ lời này của hai người sau đó thở phào, sau đó khí thế bừng bừng chuẩn bị trò chơi mới.

Phùng Thất là trò chơi hễ thấy bất kỳ bội của 7 như 14, 21, 28 hoặc chữ số chứa số 7 ví dụ như 17, kiểu như vậy thì phải gõ lên mặt bàn nếu như phản ứng chậm hoặc nói ra chữ số chứa số 7 và bội của 7 thì xem như thua.

Thua có 2 hình phạt, một là uống rượu, còn hai là lựa chọn trả lời câu hỏi, nếu thua ở chữ số nhỏ hơn 10 trở lại thì sẽ bắt đầu lại.

*Mọi người bắt đầu đếm khi đến bội của 7 hoặc số chứa số 7 thì sẽ chạm bàn thay vì đếm.

Mọi người ở cái bàn này thường xuyên chơi trò này nhưng Tần Trăn Trăn đánh giá một người vô vị như Lục Như Vân sẽ không biết chơi, cô cẩn thận nói lại quy tắc một lần nữa cho cô ấy nghe. Khoảng cách giữa hai người rất gần, quanh quẩn chóp mũi của Lục Như Vân đều là mùi hương thơm ngát trên người Tần Trăn Trăn. Lúc Tần Trăn Trăn nói chuyện ánh mắt sống động, cánh môi khẽ mở, hơi thở tựa như lan.

Ánh mắt của Lục Như Vân lơ đãng lướt qua sườn mặt trắng nõn hồng hào của Tần Trăn Trăn, sau đó cô yên lặng rũ mắt xuống.

"Hiểu không?"

Tần Trăn Trăn nói bên tai Lục Như Vân, hơi thở thổi tới bên dưới lỗ tai. Sắc mặt Lục Như Vân vẫn như thường, chỉ là bên tai hơi đỏ lên, cô bình tĩnh nói:

"Hiểu."

Tần Trăn Trăn khen ngợi:

"Nghe một lần đã hiểu, giỏi."

Lục Như Vân cười cười:

"Tôi từng chơi."

Tần Trăn Trăn: ...

Sau khi hai người nói chuyện thì bầu không khi trên bàn ăn phút chốc trầm xuống, đám người Hồ đạo ở bàn bên trong bình phòng, ăn xong thì ra sofa nhỏ nghỉ ngơi, Tôn Cầm bởi vì Lục Như Vân nên ăn xong thì từ phòng trong đi ra ngoài chơi trò chơi với bọn họ.

Cả bàn tính cả Tôn Cầm mới chín người, Tần Trăn Trăn bắt đầu đếm số, môi mỏng khẽ mở, giọng trong trẻo ở trong phòng riêng nên cực kỳ rõ ràng:

"1."

"2."

"3."

"..."

Lần lượt nối tiếp nhau, vòng thứ nhất mọi người đều rất tập trung suy nghĩ, không xảy ra sai sót gì, qua vòng gõ bàn thứ hai, Tôn Cầm phản ứng không nhanh, đến 69 thì theo thói quen Tôn Cầm nói:

"70!"

Mọi người bật cười, bưng ly rượu đặt lên bàn, nồng độ không cao, Tôn Cầm nhìn ly rượu lắc đầu:

"Mọi người hỏi đi."

Nghe xong lời này của Tôn Cầm, mọi người đều trầm xuống, dường như đang tự nghĩ nên hỏi gì, mấy người nhiều chuyện thì nghĩ theo lịch sự thì không nên hỏi quá khác người nhưng cũng không thể quá nhạt nhẽo.

Tống Hạc quay qua nói với Tần Trăn Trăn:

"Trăn Trăn, em nghĩ nên hỏi gì?"

Tần Trăn Trăn nhìn Tôn Cầm cười híp mắt, lắc đầu:

"Chúng ta vẫn nên nghĩ tiếp thôi."

Lục Như Vân nghe hai người thì thầm trò chuyện, cúi đầu uống trà, cô gái ngồi đối diện chợt nói:

"Hay để Lục lão sư hỏi đi!"

"Lục lão sư là người Tôn lão sư mời đến, câu hỏi đầu tiên nên để Lục lão sư hỏi."

"Đúng vậy."

"Ý kiến hay nha."

Cô gái này vừa dứt lời mọi người liền phụ họa theo, Tần Trăn Trăn nhìn về phía Lục Như Vân, thấy Lục Như Vân đã quen lạnh nhạt nhưng lúc này nét mặt có chút sững sờ, Tần Trăn Trăn cảm thấy dù sao cô ấy cũng vì mình mà đến đây cho nên chăm sóc cô ấy là chuyện nên làm, Tần Trăn Trăn ở trong lòng thuyết phục chính mình như vậy, sau đó lặng lẽ nói bên tai Lục Như Vân:

"Không sao, cô cứ tùy tiện hỏi là được."

Lục Như Vân khẽ ừ một tiếng, lúc này ánh mắt của mọi người bao gồm cả Tôn Cầm đều đặt trên người cô, không ít mong chờ bên trong ánh mắt.

Trò chơi này, phần yêu thích nhất chính là hỏi, tương tự với lời thật lòng hay đại mạo hiểm.

Bọn họ luôn rất tò mò đối với chuyện riêng của người khác.

Lục Như Vân ngước mắt nhìn Tôn Cầm, lúc mọi người vô cùng mong chờ thì mở miệng hỏi:

"Tôn lão sư thích ăn món gì nhất?"

Mọi người thở dài thườn thượt, kêu lên:

"Nhường nè!"

"Lục lão sư công khai nhường (Tôn lão sư)!"

"Không tính nha!"

Tất nhiên mấy lời vui đùa này không tính, Tôn Cầm trả lời xong câu hỏi thì cho qua. Vòng thứ nhất làm nóng người, vòng thứ hai nếu mà nói thì hồi hộp hơn nhiều, người thứ hai thua là nhân viên công tác trong đoàn phim, anh này không lựa chọn uống rượu mà chấp nhận bị hỏi.

Anh ấy không giống Tôn Cầm là một trưởng bối mọi người đều kính trọng cho nên khi hỏi cũng tuân theo phép tắc, anh ấy là người nhỏ tuổi hơn mọi người, lúc hỏi cũng không cần kiêng nể, Tống Hạc ngồi bên cạnh anh ấy nói:

"Vậy để tôi hỏi một câu truyền thông thích nhất: em đã có người yêu chưa?"

Mấy người còn lại nghe câu hỏi này đều cười thầm, gương mặt không tính là trắng nõn của Hồ Tĩnh hiện lên vẻ ngượng ngùng, hơi thẹn thùng trả lời. Tần Trăn Trăn phát hiện anh chàng này cũng không thích nói chuyện, trước đó cô cùng mọi người tập trung dưới tán dù thì chỉ có anh chàng này và trợ lý ngồi ở bên kia dù, không ngồi chung với họ.

Hồ Tĩnh không nói, Tần Trăn Trăn kéo kéo tay áo Tống Hạc:

"Thôi, anh đừng làm khó người ta nữa, đổi câu hỏi đi."

Tống Hạc cười nói:

"Được rồi, nếu Trăn Trăn đã nói vậy thì đổi câu hỏi thôi."

Những người còn lại không hề có ý kiến.

Ở phương diện này ngoại trừ Tôn Cầm và Lục Như Vân thì địa vị của Tần Trăn Trăn thuộc hàng cao nhất, huống chi Lục Như Vân còn là người bên gối của Tần Trăn Trăn, Tôn Cầm là người có quan hệ tốt với Lục Như Vân, nếu Tần Trăn Trăn đã nói như vậy thì dù thế nào cũng phải cho Tần Trăn Trăn chút mặt mũi.

Vì vậy bọn họ tùy tiện chọn một câu hỏi đơn giản ném cho Hồ Tĩnh, Hồ Tĩnh trả lời xong không khỏi nhìn Tần Trăn Trăn, nhìn thấy Tần Trăn Trăn cũng nhìn mình, anh ta vội khẽ gật đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Tần Trăn Trăn mỉm cười, dời tầm mắt.

Trò chơi vẫn tiếp tục, Lục Như Vân nhìn đồng hồ, lúc này hơn hai giờ, Tần Trăn Trăn nhìn thấy hành động nhỏ này, liền hỏi:

"Sao vậy? Phải đi rồi sao?"

Lục Như Vân còn chưa mở miệng trả lời đã nghe Tống Hạc nói:

"45!"

Tần Trăn Trăn phản xạ có điều kiện nói:

"46!"

Vốn dĩ cô đang nói chuyện với Lục Như Vân, hai người dựa vào sát nhau, lúc này theo phản xạ nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Lục Như Vân, đôi mắt như minh châu bên trong còn phản chiếu chiếc bóng nho nhỏ, Lục Như Vân đối diện với đôi mắt này liền thất thần vài giây, cô nói:

"47!"

"Lục lão sư dính chưởng rồi!"

"Lục lão sư thua rồi!"

"Để tôi nghĩ xem nên hỏi gì!"

Nhìn thấy Lục Như Vân dính chưởng, tất cả mọi người đều hưng phấn, bầu không khí ảm đạm vừa rồi bị quét sạch, từ lúc bắt đầu trò chơi đến bây giờ điều bọn họ muốn nhìn thấy chính là Lục Như Vân hoặc Tần Trăn Trăn dính chưởng nhưng hai người này quá thông minh lanh trí, chưa một lần bị, họ còn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội không ngờ Lục lão sư bị sắc đẹp làm chậm trễ, giẫm chân lên cạm bẫy.

Tần Trăn Trăn cảm thấy ngượng ngùng vì nếu không phải vừa rồi cô kéo Lục Như Vân nói chuyện thì Lục Như Vân sẽ không trả lời sai, cô nhỏ giọng nói:

"Hay là em thay chị uống rượu?"

Nói xong liền chuẩn bị lấy ly rượu, Lục Như Vân đưa tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Tần Trăn Trăn, buổi chiều cô và Tần Trăn Trăn đều phải quay, ngàn vạn lần không thể dính vào rượu, cô nhìn thấy dáng vẻ áy náy của Tần Trăn Trăn liền cười nói:

"Không sao."

Tất cả mọi người đang hóng, không ai chú ý tới hành động nhỏ của hai người, Tôn Cầm ở cách đó không xa cười nói:

"Nếu Như Vân thua thì như vậy đi, để tôi hỏi một câu, mọi người có ý kiến gì không?"

"Có ý kiến... không, mọi người."

Cô gái ngồi bên cạnh Hồ Tĩnh chưa nói hết thì thấy ánh mắt của mọi người dồn qua mình, cô kéo dài, nuốt nước miếng thêm một câu:

"Em không có ý kiến, rất công bằng."

Những người còn lại đều biết Tôn Cầm có ý thả người nhưng bọn họ cũng không dám xen vào, đành phụ họa:

"Không có ý kiến."

"Được nha, lúc đầu người hỏi Tôn lão sư chính là Lục lão sư, chấp nhận."

Tần Trăn Trăn nhìn thấy bọn họ không có ý kiến liền âm thầm thở phào, liếc mắt nhìn về phía Tôn Cầm, chỉ thấy Tôn Cầm nháy mắt, cười nói:

"Để tôi nghĩ xem, một chuyện vui vẻ nhất lúc nhỏ của Như Vân là gì?"

Mọi người khóc ròng, họ đều cho rằng Tôn Cầm nhường Như Vân, không ngờ người ta thả cửa luôn.

Một chuyện vui vẻ lúc nhỏ.

Không phải một câu hỏi quá dễ dàng sao?

Tùy tiện nói ra một chuyện là xong rồi.

Mọi người không còn hứng thú ngồi chờ Lục Như Vân tùy hứng trả lời, nhưng Tần Trăn Trăn chú ý tới những biến hóa rất nhỏ trên nét mặt của Lục Như Vân, mặt cô ấy trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, môi mím lại, sống lưng thẳng tắp, ngón tay ma sát miệng ly, do dự hồi lâu mới nói:

"Không có."

Hai chữ này của cô làm mọi người sửng sờ, không thể tin nổi nhìn về phía cô.

Không có???

Cô gái ngồi đối diện Lục Như Vân nhỏ giọng nói:

"Lục lão sư, không có ý là..."

Tần Trăn Trăn mỉm cười giải thích:

"Đương nhiên không có rồi, khi còn nhỏ mỗi ngày đối với Như Vân đều là chuyện vui vẻ nhất."

Mọi người nghe thấy Tần Trăn Trăn đỡ lời đều thở phào, cười cười, ngược lại họ nghĩ cũng đúng, nghe nói gia cảnh của Lục Như Vân rất tốt, chính xác thì cô ấy từ nhỏ đã là công chúa nhỏ được nâng trong lòng bàn tay, sao lại không vui được.

Chỉ có Tần Trăn Trăn liếc mắt nhìn về phía Lục Như Vân.

Chuyện vui nhất lúc nhỏ là gì?

Không có.

Cô ấy không có chuyện vui vẻ nhất.

Hay là- không có tuổi thơ?

Trong đầu Tần Trăn Trăn hiện lên hai ý nghĩ này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Như Vân, nhìn thấy sắc mặt người này đã khôi phục vẻ lãnh đạm, chỉ là mi mắt rũ xuống, ánh sáng trong đôi mắt trầm xuống.

----------Hết chương 19---------

Hi vọng mọi người sẽ thích! Cuối tuần vui vẻ!^^

Ps. Sắp tới bên mình có tổ chức một buổi offline để gây quỹ từ thiện, cũng là dịp để gặp mọi người và cảm ơn mọi người đã và đang ủng hộ mình. Thông tin chi tiết sẽ được thông báo vào ngày mai. Mong mọi người sẽ đến chung vui!^^