Ba mẹ Tần Trăn Trăn mở một tiệm hoa cũng được vài năm, buôn bán cũng bình thường, sau này Tần Trăn Trăn đại bạo thì tiệm cũng được hưởng lây, được fan chiếu cố.
Tính cách của ba mẹ Tần Trăn Trăn cũng tốt, đều hiền hòa, mỗi lần fan ghé qua mua hoa đều được chăm sóc hơn, hoặc tặng thêm món quà nhỏ hoặc thêm hai ba đóa hoa cho nên nhận được rất nhiều lời khen ngợi, càng ngày càng nhiều fan mến mộ ghé qua.
Nhiều người buôn bán cũng tấp nập hơn, ba Tần mẹ Tần cũng bận rộn hơn, Tần Trăn Trăn cũng nhiều lần khuyên họ thuê thêm người giúp đỡ nhưng cả hai đều thuộc típ người không bận rộn thì cả người không thoải mái cho nên kiên quyết không thuê người, Tần Trăn TRăn cũng hết cách, vừa định tiền trảm hậu tấy giúp ba mẹ thuê người thì nhận được thông báo của bệnh viện: tim của mẹ Tần xảy ra vấn đề, cần được tịnh dưỡng. Mà ba Tần muốn chăm sóc mẹ Tần cho nên lúc này mới chịu thuê người trông coi tiệm hoa. Sau khi có người giúp đỡ, hai người họ cũng thoải mái hơn nhiều, thời gian cũng nhiều hơn, họ cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện chung thân đại sự cho con gái, khi chưa nghĩ ra người thích hợp thì bị tin kết hôn làm cho tức điên lên.
Mà không tức mới lạ!
"Cho nên, tôi phải phối hợp diễn với cô?"
Lục Như Vân lãnh đạm nhìn không ra cảm xúc, nhưng Tần Trăn Trăn cùng Lục Như Vân ở trong 'Vòng kép kín' bốn tháng, ít nhiều vẫn nhận ra được ý của người này không được vui.
Cũng phải thôi, đổi lại là cô cô cũng không vui.
Bây giờ quan hệ giữa các cô là quan hệ hợp đồng, cô là đang ép buộc người ta, khỏi nói người ta, nếu như là bản thân cô bây giờ bị yêu cầu diễn trò nói không chừng cô đã phủi mông rời đi, đêm nay Lục Như Vân có thể tới dùng bữa xem như đã rất nể tình rồi.
Huống hồ trước đây khi các cô ký hợp đồng thì có một điều khoản là không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đôi bên.
Nhưng bây giờ, chính xác là đã can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Lời thỉnh cầu này tuy bế tắc nhưng cũng hết cách.
Mặt Tần Trăn Trăn như táo bón, cô dùng dư quang liếc nhìn Lục Như Vân, len lén quan sát Lục Như Vân đang ngồi thẳng tắp, ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chiếu vào bên trong xe, ánh sáng loang lổ.
Sau đó cửa chiếc xe chậm rãi được mở ra, Tần Trăn Trăn cụp mắt nghĩ đến ba mẹ mình.
Lúc đầu cô và Lục Như Vân nhận chứng chỉ kết hôn chỉ xem như một lần hợp tác, cô xuất đạo ba năm ký qua vô số hợp đồng cho nên cũng không nghĩ sẽ giải thích gì với gia đình, nhưng ban đầu không sớm giải thích bây giờ mới khó xử.
Ba mẹ của cô là điển hình của hôn nhân chân thực, luôn dùng thái độ nghiêm túc thành kính với hôn nhân, nếu như họ biết con gái mình kết hôn giả, không biết giận đến thế nào.
Mà mẹ cô tuyệt đối không thể lên cơn tức giận.
Tần Trăn Trăn vỗ vỗ đầu, cảm thấy hơi đau rồi, nét mặt táo bón đã bớt đi chút chút. Nếu như Lục Như Vân không nguyện ý thì cô ấy hoàn toàn có thể từ chối đến, nói tóm lại liên quan đến tính mạng của cô, cô không tin mẹ cô sẽ thật sự không để ý sống chết bắt cô ly hôn.
Huống hồ hai năm sau các cô vẫn sẽ ly hôn, đến lúc đó vẫn phải nghĩ lý do giải thích, chi bằng lần này dứt khoác thẳng thắn.
Chỉ là hậu quả...
Xe sắp đến tiểu khu, Tiểu Vũ quay đầu nói:
"Tần tiểu thư, đến nơi rồi."
Quý Lộ đã xuống xe giúp hai người mở cửa xe, Lục Như Vân sau khi xuống xe liền nghiêng đầu nhìn Tần Trăn Trăn, chỉ thấy người này không xuống xe mà dùng tay vỗ lên đùi mình.
Lục Như Vân nhíu mày:
"Cô đang làm gì vậy?"
Tần Trăn Trăn ngửa đầu, đôi mắt phượng sáng tỏ. phát ra ánh sáng lấp lánh, chỉ là cô thở dài nói:
"Không có gì, tôi thử sớm trải nghiệm cảm giác bị chặt chân là như thế nào."
Lục Như Vân:...
.........
Doãn Lan Phương ngồi trên ghế sofa, mặt căng cứng, bà càng nghĩ càng giận, trong ánh mắt lửa giận đã lan khắp phạm vi 10 mét, cháy đến người Tần Diệp. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bà nhiều lần hướng ánh mắt về phía cửa.
Tần Diệp nhìn vợ mình vài lần rốt cuộc sau đó ông không nhịn được đi đến sofa bên cạnh hỏi:
"Bà uống thuốc chưa?"
Doãn Lan Phương bực mình nhìn ông chồng mình nói:
"Chính là ông, bình thường chiều con, hay rồi, chiều tới hư luôn rồi, kết hôn cũng không nói với chúng ta một tiếng!"
Tần Diệp nhìn ra sự oán giận từ nét mặt già nua của vợ mình, ông cũng không nhịn được nói:
"Tôi chìu? Tôi chìu hồi nào? Bình thường người luôn chìu theo ý Trăn Trăn không phải là bà hả? Bây giờ trách tôi."
Doãn Lan Phương giận dữ nhìn chồng mình:
"Tôi chìu con? Tôi chìu cái gì? Từ nhỏ đến lớn người che chở không phải là ông à? Con làm sai không thể đánh không thể mắng còn không thì nhởn nhơ ra, tôi phục ông luôn Tần Diệp!"
Bà vì tức giận mà mặt đỏ bừng bừng, lưỡi dao lạnh lẽo từ trong ánh mắt xẹt xẹt cắm lên người Tần Diệp, bà vừa nói vừa thở hổn hển, l*иg ngực phập phòng rõ ràng.
Tần Diệp nhớ đến lời bác sĩ dặn dò không thể để vợ mình bị kích động cho nên ông nhịn, chậm rãi nói:
"Thôi mà, xem như lỗi của tôi, tôi chìu con, nhưng Trăn Trăn cũng đâu phạm lỗi gì to tát, trước tiên xin bà bớt giận, uống thuốc nha."
Ông lấy hộp thuốc đặt lên tay vợ mình, Duẫn Lan Phương quay qua trừng mắt nhìn ông, đặt hộp thuốc lên ghế sofa:
"Uống uống uống! Uống cái gì! Để cái đứa nhỏ đó làm tôi tức chết luôn đi! Dù sao cũng không nghĩ qua bà mẹ này nữa mà! Chuyện lớn như kết hôn cũng không nói với tôi và ông, tôi thấy đứa con này muốn nghiêng trời lật đất rồi!"
Doãn Lan Phương lên cơn tức giận, bà đi đi lại lại trong phòng, Tần Diệp nhìn bà đầy lo lắng, an ủi:
"Bà đừng giận, chờ lát nữa còn về thì từ từ nói chuyện."
"Tôi đến tiệm hoa nghe fan nhỏ nói Lục Như Vân cũng tạm được, nhân phẩm không tệ, trước đó bà cũng thích phim truyền hình mà con bé diễn mà nhỉ?"
Doãn Lan Phương hét lên:
"Ông có thể xem như nhau à? Ông còn chưa nắm rõ tình hình?"
Tần Diệp:
"Sao tôi..."
Lời của ông còn chưa nói hết thì nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến, Doãn Lan Phương và Tần Diệp liền im lặng, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy Tần Trăn Trăn ló đầu vào dò xét.
Trên mặt còn mang theo nụ cười thảo mai, lúc va với ánh mắt của ba mẹ mình thì nịnh nọt gọi:
"Ba, mẹ!"
Doãn Lan Phương khí thế bừng bừng tiến lên, Tần Trăn Trăn vội vàng mở cửa, Lục Như Vân còn đứng bên cạnh cô.
Lục Như Vân đi giày cao gót bảy tám centimet, mặt chiếc váy dài tay lửng màu vàng nhạt, tóc dài hai bên vén ra sau, trang điểm xinh đẹp, khí chất ngời ngời.
Tần Diệp kéo vợ mình lại.
Trên sofa trong phòng khách có bốn người ngồi, Tần Trăn Trăn liên tục nhìn về phía mẹ mình, dùng ánh mắt ra dấu hỏi: 'Mẹ con uống thuốc chưa?'
Tần Diệp nhận được ánh mắt của con, ông lắc đầu, dùng ánh mắt nhìn nhìn bên cạnh.
Tần Trăn TRăn cúi đầu, mi mắt rũ xuống.
Tiêu rồi, mẹ cô chưa uống thuốc, đợi lát nữa nghe xong lời giải thích của cô không biết có xảy ra chuyện không đây?
Hay là trước tiên báo tin cho Quý Lộ chuẩn bị xe?
Doãn Lan Phương không nhìn thấy ánh mắt trao đổi của hai cha con họ Tần, bà đè nén lửa giận xuống, nhìn về phía Lục Như Vân-người mà con gái bà dẫn về, nghiêm mặt hỏi:
"Hai đứa qua lại lúc nào?"
Tần Trăn Trăn đang miên man suy nghĩ, nghe thấy mẹ hỏi sống lưng liền toát mồ hôi lạnh, thắt lưng thẳng tắp, các ngón tay đan vào nhau, dưới ánh mắt sắc bén của mẹ mình cô cúi đầu gọi:
"Mẹ."
Doãn Lan Phương quát lớn:
"Con im miệng!"
"Bây giờ mẹ không muốn nghe thấy tiếng của con!"
Tần Trăn TRăn nghe thấy câu này liền cụp vai, cô đã sớm biết mẹ sẽ tức giận nhưng không ngờ lại tới mức không muốn nói chuyện với cô, vậy còn giải thích gì nữa, phải trông cậy vào Lục Như Vân sao? Chị hai này không thêm mắm dặm muối thì cô đã Adidaphat rồi.
Tần Diệp thấy vẻ mặt tổn thương của con gái, ông bèn lên tiếng:
"Lan Phương, bà đừng hùng hổ dọa người như vậy!"
Doãn Lan Phương không tin nổi quay lại nhìn Tần Diệp:
"Tôi gây sự? Tôi gây thế nào? Bây giờ con ông vô pháp vô thiên, ông chiều tới mức này luôn rồi, sao? Bây giờ con ông không nói một tiếng đã kết hôn, trở về tôi nên đốt pháo chúc mừng phải không?"
Mỗi một câu bà nói ra cổ của Tần Trăn Trăn lại rụt lại một chút, giống như đà điểu.
Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn quen biết cũng hơn nửa năm, đã từng sớm chiều bên nhau 4 tháng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ đau khổ khó chịu mà không lên tiếng được của người này, trong trí nhớ của cô, người này luôn thẳn thắn bất chấp, ngay cả đêm đó nói lời xin lỗi cô vì đã bất cẩn kéo lễ phục của cô cũng có vài phần kiêu ngạo.
Cho nên cô mới ngầm đồng ý để Hạ Song Song 'tung' tin đồn đánh người, để cho người này một bài học.
Nhưng không ngờ tới, người này cũng có lúc lúng túng sợ sệt như vậy.
Cằm của Tần Trăn Trăn sắp đυ.ng đến ngực luôn rồi, ba Tần mới kéo tay áo mẹ Tần nói:
"Thôi được rồi, bà bớt tranh cãi, Trăn Trăn à, tụi con gặp nhau khi nào?"
Doãn Lan Phương dùng ánh mắt tóe lửa nhìn về phía Tần Diệp, sắc mặt đanh lại như nói 'Ông lại vừa bảo vệ con gái!'.
Tần Diệp giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ông ho khẽ, những đầu ngón tay của Tần Trăn Trăn vì bất mà mà không ngừng chuyển động, cô ngẩng đầu, bất chấp tất cả mở miệng:
"Mẹ, thật ra con..."
"Thật ra tụi con gặp nhau lúc quay phim chung, con rất xin lỗi vì trước đây con cũng muốn cùng TRăn TRăn đến thăm hai bác nhưng lại chưa công khai, con sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Trăn Trăn cho nên vẫn luôn trì hoãn."
"Cách đây không lâu Trăn Trăn bị cư dân mạng hiểu làm, trong lúc hấp tấp con đã dẫn Trăn Trăn đi đăng ký kết hôn, con rất xin lỗi, chuyện này là con lo lắng không chu toàn."
Giọng Lục Như Vân thản nhiên, sắc mặt nghiêm túc, thái độ bình tĩnh, ngữ điệu không nhanh cũng không chậm, ngắn ngủi mấy câu là có thể làm cho người ta cảm nhận được cô gái này được dạy dỗ tốt, rất nhã nhặn tri thức.
Lửa giận ngùng ngụng trong lòng Doãn Lan Phương được xoa dịu đôi chút, vốn dĩ bà cũng không phải là loại người bắt bẻ người khác, lúc này nghe được lời giải thích của Lục Như Vân, tuy rằng vẫn còn giận nhưng sắc mặt đã dịu đi không ít, đồng thời ánh mắt nhìn sang Tần Trăn Trăn không còn quá sắc bén nữa.
Lục Như Vân nghiêng đầu nhìn Tần Trăn TRăn, nhìn người này trợn mắt há hốc miệng nắm tay cô, cô cúi đầu nói:
"Vừa rồi trên đường đến đây Trăn Trăn đã nói với con, sức khỏe của mẹ không tốt, nếu mẹ muốn đánh muốn mắng đều được nhưng dù thế nào mẹ cũng đừng tức giận."
Tay của Tần Trăn Trăn bị Lục Như Vân nắm khẽ run lên, cô trợn mắt há hốc miệng giờ biến thành mặt đầy kinh ngạc.
Lục Như Vân vừa gọi gì?
Mẹ??
Mẹ!!
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ không liên quan chính văn:
1. Tần Trăn Trăn thán phục: Cô thật sự quá chuyên nghiệp!
Lục Như Vân nhíu mày: Sao?
Tần Trăn TRăn: Mặt không đổi sắc gọi mẹ tôi là mẹ!
Lục NHư Vân khẽ cười: Sớm muộn cũng phải gọi thôi.
Tần Trăn Trăn:...
2. Trước khi Lục Như Vân đến nhà Tần Trăn Trăn: Diễn với cô? Không thể nào!
Sau khi đi: Cảnh cáo bộ mặt thật đã lộ diện.
------Hết chương 10-----
Cuối tuần vui vẻ nha!^^