Chương 5: Cõi mộng.

《 HÔN ĐỦ CHƯA - HỀ LỤC 》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |

Chương 5: Cõi mộng.

Màu hồng hay là màu xanh lam? Hoặc là màu trắng gạo vừa mới mua kia?

Tô Mộ Tinh đứng trước tủ quần áo do dự không chọn được.

An Thành là thành phố phía nam, mùa đông rất lạnh, đôi khi còn có thể có tuyết rơi, tối hôm qua lại ngoài ý muốn có một trận tuyết lớn rơi xuống, bên ngoài cửa sổ là một mảng trắng xóa, bao phủ trong làn áo bạc vô cùng đẹp mắt.

Trên cây dương thụ cao lớn phủ tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, gió lạnh du đãng, nhánh cây khẽ đung đưa, tuyết bay lả tả vùi sâu vào trong bùn.

Cửa sắt biệt thự khẽ kéo ra, có tiếng ô tô vọng lại.

Tô Mộ Tinh thay một váy len dài màu hồng, chân mang dép bông thỏ trắng lưu loát đổi thành đổi thành đôi giày cao gót đen.

Cô vội vàng hấp tấp xuống lầu, trong giọng nói mang theo mong đợi: "Mẹ, là mẹ sao?"

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Tô Mộ Tinh ngơ ngác, tiếng chuông này? Chân cô đạp hụt cả người không khống chế được ngã lăn xuống dưới. Tô Mộ Tinh giãy dụa một tay bắt lấy tay vịn cầu thang gỗ bên cạnh, nghẹn ngào kêu to: "Cứu mạng!!"

"Tiểu Mộ, em tỉnh nào." Lâm Thâm vỗ nhẹ Tô Mộ Tinh ngủ quên trên bàn.

Tô Mộ Tinh từ trong mộng tỉnh lại, cô nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh một vòng, "Vì sao anh lại dẫn em đến nơi này!"

"Tiểu Mộ, hôm nay là ngày hẹn gặp bác sĩ Trương." Lâm Thâm đặt ly sữa bò nóng trong tay vào tay Tô Mộ Tinh, "Uống sữa bò trước đi, làm ấm dạ dày."

"Em không muốn gặp bác sĩ Trương! Em không muốn gặp!"

"Anh Lâm Thâm, em không có bệnh!" Tô Mộ Tinh nắm cánh tay Lâm Thâm đứng dậy, "Anh phải tin em! Em không có bệnh, anh phải tin em!"

"Tiểu Mộ, đừng sợ, bác sĩ Trương là bạn của chúng ta, chúng ta chỉ là cùng bạn bè tâm sự mà thôi." Lâm Thâm vỗ nhẹ lưng cô gái, giọng điệu mềm mỏng.

"Anh không tin em." Tô Mộ Tinh hất tay Lâm Thâm ra, chán nản ngồi trên ghế, ôm đầu khóc lên.

"Tiểu Mộ." Lâm Thâm nhẹ nhàng gọi tên cô, hay tay đặt trên vai cô, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

"Anh lăn đi!" Tô Mộ Tinh đẩy Lâm Thâm ra, cầm đồ trên bàn ném lung tung.

Vốn là ly sữa nóng đặt trên bàn bị nện vào đối diện tường, ly thủy tinh vỡ vụn, chất lỏng màu trắng từ bên trong chảy từ trên tường xuống, tạo ra mấy hình cột nước, tạo thành một bãi nước đọng trên sàn nhà màu xám.

"A ----!" Tô Mộ Tinh lớn liếng hét, "Máu! Chết người!"

"Chết người! Cứu mạng!"

Tô Mộ Tinh ôm đầu chạy ra cửa, Lâm Thâm nhanh tay lẹ mắt nắm chạy cánh tay cô, đem người gắt gao ôm vào trong ngực.

Tô Mộ Tinh dùng cả tay lẫn chân tránh đi trói buộc của Lâm Thâm, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt, trên tay không biết từ lúc nào có thêm một con dao gọt trái cây.

Hai mắt cô đẫm lệ nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười lạnh, lười dao thẳng tắp đâm về phía Lâm Thâm.

"A----!" Tô Mộ Tinh gật mình tỉnh dậy, trên tràn toàn là mồ hôi, sợi tóc bị mồ hôi bện dính vào trên mặt, ngực phập phồng kịch liệt.

Trong phòng rất tối, bên ngoài cửa sổ gió thổi, mưa nhỏ lất phất bay, tí tách tí tách nện trên cửa sổ thủy tinh.

Hô hấp cô dần dần bình ổn lại, Tô Mộ Tinh chống nửa người ngồi dậy, lau nước mắt nơi khóe mắt.

Cô mở đèn ở tủ đầu giường bên cạnh, thuận cầm điện thoại lên, ngón tay cựu đánh mấy chữ: "Nửa tháng."

Hai giờ sáng, nhưng đối phương lại trả lời cực nhanh, "Ngực còn đau?

"Có chút khó chịu."

Từ ngày từ Diễm Oái trở về, cô đã không thể nghỉ ngơi tốt liên tục trong nửa tháng, mỗi lần từ trong ác mộng tỉnh lại thì trong ngực đều khó chịu.

"Ngày mai cậu vẫn là đến bệnh viện một chuyến đi."

"Ừ." Tô Mộ Tinh trả lời một chữ, lại đánh thêm một dòng, "Vận động với Chương tiên sinh xong rồi?"

"Ách... đang vận động."

Tô Mộ Tinh trừng trừng mắt, "?"

"... Tớ đang nằm sấp, tranh thủ một chút."

Tô Mộ Tinh đen mặt, nhất thời nghẹn lời.

Đối phương lại gửi đến tin nhắn, là một tin nhắn thoại. Cô có dự cảm không lành, do dự một lát, run tay ấn mở.

"Tớ nói cậu đấy vấn đề này của cậu phải đến bệnh viện của bọn tớ... A --- a a"

Tô Mộ Tinh vứt điện thoại cái vèo, chợt ngồi ngay ngắn trên giường, chửi tục với không khí.

Cô nuốt từng ngụn nước bọt, đừng nói là đi ngủ, bây giờ cô tùy thời đều có tinh lực xuống giường đi đến quảng trường ca múa. Tô Mộ Tinh mắng đối phương từ đầu đến chân một lần, vén chân xuống giường, tiện tay rút áo khoác mặc vào đi đến thư phòng.

Cô dứt khoát tăng ca.

Gần đây công việc ở đài rất nhiều, hai ngày trước cô vừa vặn gặp phải một tin tức khó giải quyết, đương sự là một sinh viên của C đại nhưng bất đắc dĩ phải làm người mang thai hộ. Cũng không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì rõ ràng đã mang thai được bốn tháng nhưng bên phía chủ thuê lại đơn phương hủy hợp tác, quả quyết không cần đứa bé trong bụng người mang thai hộ. Mang thai hộ vốn là những vụ mua bán phi pháo, cô gái đi đến bước đường cùng, nâng bụng lớn muốn mượn truyền thông để lên tiếng.

----

Hơn chín giờ, trong bệnh viện đã sớm kín hết chỗ.

Trong đại sảnh phòng khám bệnh, Tô Mộ Tinh vừa vào liền nhìn thấy Hà Gia Mộc ngồi xếp bằng trên ghế dựa ngồi nghỉ ngơi, cúi đầu nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười hèn mọn.

Tình thế thế này chỉ cần dùng đầu móng tay nghĩ thì cô cũng biết, nhất định là cô ấy đang cùng người đàn ông nhà mình nói những chuyện cợt nhả.

Trong nhất thời không dừng lại.

Cô đến gần cách Hà Gia Mộc khoảng hai bước, cúi đầu liếc cô nàng: "Nơi công cộng, có thể đừng bỉ ổi như vậy không?"

Hà Gia Mộc ngay cả mí mắt cũng không nâng, ngón tay lạch cạch lạch cạch nhấn trên màn hình, vứt ra hai chữ: "Không thể."

"..."

Mười lăm phút đồng hồ trôi qua.

Tô Mộ Tinh chuẩn bị ra tay.

Hà Gia Mộng giống như cảm ứng được vậy, nhét điện thoại vào trong túi, cười tủm tỉm từ trên ghế đứng dậy, một mặt cảnh xuân tươi đẹp, "Bảo bối nhỏ của tớ đến rồi."

"..." Khóe miệng Tô Mộ Tinh giật giật, hơi muốn mắng người.

"Viện phí tớ đều đã chuẩn bị xong rồi, đợi lát nữa cậu hãy lên tầng bảy chụp điện tâm đồ và chụp phim ngực trước, sau đó trực tiếp đi khoa ngoại l*иg ngực tìm bác sĩ Hứa, tớ đã chào hỏi qua trước rồi cậu không cần phải đi phòng khám đâu."

"Cậu thì sao?" Tô Mộ Tinh hỏi.

Hôm nay là ngày làm việc mà hôm qua Hà Gia Mộc cũng không phải trực ca đêm, theo đạo lý thì hôm nay cô phải đi làm mới đúng.

"Chủ nhiệm có giao nhiệm vụ cho tớ, phải ra ngoài gặp một người."

Tô Mộ Tinh gật đầu, chuyện công việc của cô ấy từ trước đến nay cô chưa từng hỏi nhiều.

Hà Gia Mộc cúi đầu lấy mấy tờ giấy hẹn trong túi ra nhét vào tay Tô Mộ Tinh, túi xách của cô không lớn hơn nữa bên trong có rất nhiều đồ, lúc lấy tờ đơn ra thì không cẩn thận làm rơi mấy hộp xuống đất.

Tô Mộ Tinh nhìn mấy hộp xanh xanh đỏ đỏ trên mặt đất, ngẩng đầu giảo hoạt nhìn Hà Gia Mộc.

Cô lại nhớ tới những lời cay tai hôm qua, nhíu mày cười nhạo: "Thân thể nhỏ nhắn này của cậu còn có thể chống đỡ đấy..."

Hà Gia Mộc có nỗi khổ không nói được, Chung Minh thật sự là một tên hỗn đãn, tối hôm qua cô chỉ là mở một tin nhắn thoại trả lời wechat mà thôi kết quả lại bị làm đến sống đi chết lại.

Sáng sớm hôm nay còn uy hϊếp cô mua thêm một ít đồ dự trữ, cô nhớ rõ ràng tuần trước đi cửa hàng tiện lợi quét một loạt đồ, chẳng lẽ có trộm vào nhà sao?

Cô lắc đầu, nhận mệnh ngồi xổm xuống nhặt đồ lên.

Tô Mộ Tinh rủ mắt nhìn cô ấy, khuê mật tốt của cô hôm nay mặt một áo sơ mi lụa màu trắng, mở hai cúc áo sơ mi, khẽ cong eo cúi người xuống, cái gì cần thấy thì cô đều nhìn thấy hết, áo ngực màu vàng nhạt bao lấy đôi bạch thỏ, tạo ra một khe sâu, cô giả vờ đừng đắn dời tầm mắt đi, một giây sau lại mất mặt chuyển về.

Hà Gia Mộc nhét đồ vào trong túi, ngẩng đầu liền phát hiện Tô Mộ Tinh xấu xa nhìn chằm chằm ngực cô, cô trợn mắt: "Cậu có bệnh à, chính mình cũng có nhìn tớ làm gì."

Tô Mộ Tinh yếu ớt nói: "Lớn."

Cô và Hà Gia Mộc làm bạn mấy chục năm, cô ấy có mấy lượng thịt thì cô rất rõ ràng, thế mà kết hôn chưa được hai tháng lại lớn như vậy.

Kỳ diệu.

Hà Gia Mộc: "..."

Tô Mộ Tinh chậc chậc ha tiếng, híp mắt.

Hai tay Hà Gia Mộc chà chà gương mặt nóng hổi: "Tô Mộ Tinh, tớ bóp chết cậu!" Nói xong, cô làm bộ là cương thi nhào qua Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh lùi về phía sau mấy bước, mày chợt nhíu lại, tay trái ấn trên ngực.

Hà cương thi nửa đường thì ngừng lại, không dám động đậy: "Cậu không sao chứ?"

Chân mày Tô Mộ Tinh nhíu càng sâu, hơi thở bất ổn: "Khó chịu."

"Cậu mau đi làm kiểm tra, đừng thật sự kiểm tra bệnh nặng gì nha." Hà Gia Mộc nước mắt lưng tròng.

Tô Mộ Tinh nhìn bộ dạng khổ tình của Hà Gia Mộc, cô cầm mấy tờ giấy lên liền lập tức rút lui.

Một phút sau.

Hà Gia Mộc nhìn Tô Mộ Tinh đứng chờ thang máy cách đó không xa mỉm cười vẫy tay với mình thì tức đến dậm chân, mà Tô Mộ Tinh bên kia cười cũng có bao nhiêu chú ý, mà còn có chút lo lắng của mẹ già.

Cô gái này ngực càng lớn, đầu óc cũng càng nhỏ.

---

Mấy tòa nhà của Tam viện, mỗi tầng đều có phong cách giống nhau, một màu trắng thuần, Tô Mộ Tinh lượn xung quanh vài vòng cuối cùng cũng tìm được đúng khoa.

Khoa bên này vắng vè hơn rất nhiều, chỗ bàn y tá có vài ba y tá đang vây quanh ở một chỗ.

"Cô tìm ai ạ?" một cô gái mũi cao mắt to xinh đẹp trong đấy hỏi.

"Cho hỏi, bác sĩ Hứa của ngoại khoa l*иg ngực là ở chỗ này ạ?"

"Đi đến cuối hành lang, văng phòng thứ ba bên phải ạ." Giọng nói rõ ràng lãnh đạm hơn ban nãy mấy phần, mà ánh mắt của hai y tá bên cạnh như có như không dò xét.

"Cảm ơn."

Đợi đến khi tiếng bước chân Tô Mộ Tinh biến mất trong hành lang, mấy cô y tá mới thấp giọng lải nhải liên miên.

"Đây là lần thứ tám trong tuần rồi."

"Nhưng người này đều ước gì mình bị bệnh tìm, mỗi ngày đều chạy đến khoa của chúng ta."

Cô gái xinh đẹp kia ý vị không rõ nói: "Cô gái này ngược lại rất xinh đẹp, đôi mắt to như bóng đèn vậy."

"Một chút khí chất cũng không có, mềm oặt, tóc cùng vàng." Một cô y tá hơi cao bên cạnh khinh miệt phản bác.

Một người khác ngồi trên ghế cao cười nói: "Phụ nữ vứt tâm tư ở chỗ bác sĩ Hứa còn ít sao, có nhiều cô còn xinh đẹp hơn cô ta."

Mấy người nhìn nhàu cười, cũng thế.

Tô Mộ Tinh dừng lại trước cửa, nhìn chằm chằm bảng số phòng, vừa nhìn lên cô ngây ngẩn cả người.

Nền trắng chữ đen in to vài chữ, bác sĩ chủ trì, Hứa Thanh Nhiên.

Trùng hợp như vậy sao?

Tô Mộ Tinh chỉ ngây người trong chốc lát liền bừng tỉnh, gõ cửa, "Cốc cốc" vang lên hai lần, cô đứng lại chờ người bên trong trả lời.

"Mời vào." Giọng nam lành lạnh.

| | Chương 6