Chương 4: Chiếm tiện nghi.

《 HÔN ĐỦ CHƯA - HỀ LỤC 》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |

Chương 4: Chiếm tiện nghi.

Hai người bên trong đang lửa nóng đầy người bỗng nhiên cứng đờ người.

Tay Tô Mộ Tinh từ đầu đến giờ vòng trên cổ người đàn ông chính là đối diện với hai người không mảnh vải trên người ở trong phòng, cô rời khỏi môi người đàn ông, vùi mặt vào cô anh ta, giọng yếu ớt nói: "Xin lỗi, đi nhầm phòng."

Người phụ nữ trên ghế sô pha cuống quít nhặt quần áo trên đất đắp lên người, giận dữ mắng mỏ: "Mấy người là ai?"

Người đàn ông chỉ cảm thấy trên cổ có một luồng khí nóng mềm mại phả lên cổ anhm làm đáy lòng anh ngứa ngáy khó chịu, trong phòng lại có một cỗ mùi hương dâʍ đãиɠ, anh khẽ cau mày, giọng nặng nề nói: "Xin lỗi, đi nhầm."

Nghe thế, vẻ mặt căng cứng của người phụ nữ cuối cùng cũng buông lỏng, cô ta biết quy củ của Diễm Oái, tám phần là thiếu gia của nhà nào đó không khống được mà đi nhầm phòng bao.

Tay người đàn ông đút trong túi quần vòng qua eo nhỏ của người trong ngực, ôm cô đi tới cửa, tay khác đặt trên tay nắm cửa.

Cửa gỗ đỏ tượng mộc nặng nề đóng lại

Bước đến hành lang, Tô Mộ Tinh lập tức buông tay đang ôm cô người đàn ông ra, bối rồi nhảy từ trên người đàn ông xuống, hai chân cô chạm đất lập tức lùi về phía sau mấy bước, không dám ngẩng đầu, "Thật xin lỗi, đã mạo phạm ngài."

Ánh mắt cô vẫn rơi trên giày người đàn ông như cũ, cô liếʍ môi, líu nhíu nói: "Cảm ơn!"

Vừa dứt lời, lòng bàn chân cô như bôi dầu vào chân xoay người chạy đi, còn chưa đi được hai bước, cổ áo bị người ta xách lên, giọng nói không chút độ ấm nào từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.

"Chạy cái gì?"

"..."

Giọng nói đối phương không có chút thân thiện nào, chân Tô Mộ Tinh run rẩy, chột dạ muốn chết, lúc nãy quá gấp, làm việc không nghĩ đến hậu quả.

Người đàn ông vẫn xách cổ cô lên như cũ, lạnh như băng mở miệng: "Quay lại."

Tô Mộ Tinh xoay xoay cô, "Anh buông tôi ra trước đã."

"Quay lại." Đối phương máy móc lặp lại.

"Anh buông tôi ra trước đã." Tô Mộ Tinh kiên trì, "Tôi không chạy."

Người đàn ông quả nhiên buông tay ra.

Hai chân Tô Mộ Tinh chạm đất, hơi không yên lòng, mắt quét vòng quanh bốn phía, chậm rãi xoay người lại.

Người đàn ông đứng cách cô mấy bước, chân dài eo hẹp, vừa cao quý vừa thẳng, tay áo xắn đến khuỷu tay, hai tay tùi ý đút vào trong túi, áo sơ mi rộng rãi trên người mở hai cúc áo, lộ ra một đoạn xương quai xanh đẹp đẽ, ánh mắt chăm chú, mắt đen trong trẻo.

Ánh đèn màu vàng chiếu xuống, trên người có một tầng sáng nhu hòa, tiện thể làm cho anh thêm nhu hòa.

Tô Mộ Tinh trừng to mắt, líu lưỡi, "Hứa... Hứa... Hứa bác sĩ..."

Hứa Thanh Nhiên quét qua cửa phòng đang đóng chặt, lại cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói: "Giải thích một chút."

Anh từ trong phòng ra đi vệ sinh, nhìn thấy Tô Mộ Tinh thì hơi ngạc nhiên, anh dừng chân lại còn chưa kịp phản ứng thì đối phương liền nhào đến, chờ đến khi anh hoàn hồn lại muốn ném người phụ nữ này từ trên người xuống thì đối phương đã mở cửa phòng vào phòng người khác.

Một phòng da^ʍ mỹ, từng người đến Diễm Oái lai lịch đều không nhỏ, ở trong cái đất này cũng không bao nhiêu sạch sẽ, nếu như anh ném cô xuống thì chỉ sợ cô phải bị lột một lớp da.

Tô Mộ Tinh cố gắng làm cho mình tỉnh táo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, thật vất vả mới vuốt thẳng lưỡi nói: "Anh đoán được."

Hứa Thanh Nhiên không tiếp lời cô.

Tô Mộ Tinh gỡ camera trên ống tay áo xuống, cẩn thận cất kỹ, khóe miệng treo một nụ cười nhẹ, "Kẻ có tiền sẽ có tin tức về quan hệ bất chính, tôi mua đi bán lại thì có thể thay thế đến mấy năm tiền lương ở đài truyền hình."

Hứa Thanh Nhiên nhếch mí mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi ngẩng đầu, tóc đen dài trượt từ vai xuống ngực, khó khăn lắm mới có thể che khuất hai bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi hồng, môi đỏ khẽ mím, hàng mi dài như cánh bướm đang vẫy.

Anh nhíu mày, nhưng nhìn qua đôi mắt trong suốt kia lại nhất thời không nói được lời nào.

Một lát sau, ánh mắt người đàn ông trầm xuống: "Cô rất thiếu tiền sao?"

Mắt Tô Mộ Tinh lay động, nhếch môi, "Cũng không phải, chỉ là tôi rất yêu tiền thôi."

Hứa Thanh Nhiên từ chối trả lời, ánh mắt trên người cô đảo qua lại.

Tô Mộ Tinh vừa lo lắng người ở trong phòng đi ra lại vừa sợ Lâm Thâm đi lên, cô cúi đầu lấy danh thϊếp từ trong túi ra đưa cho Hứa Thanh Nhiên, linh hoạt mở miệng: "Vừa nãy Bác sĩ đi quá nhanh."

Hứa Thanh Nhiên nhận danh thϊếp trong tay cô, nhìn thoáng qua, đơn giản, không có thϊếp vàng cũng không có đường viền, chỉ đơn giản viết:

Phóng viên đài truyền hình phát thành An thành. Phóng viên tin tức Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh híp mắt, nhìn chằm chằm đánh giá Hứa Thanh Nhiên, mặt anh lạnh lẽo, Tô Mộ Tinh luôn cho rằng cảm xúc khó chịu của người đàn ông đến từ sự vô ý khinh bạc của cô.

Cô thay lòng, nếu như người đàn ông này đòi cô chịu trách nhiệm thì tốt biết mấy.

Ánh mắt Tô Mộ Tinh không tránh không né, câu nói đầy ý vị sâu xa: "Tôi sẽ phụ trách." Người phụ nữ cười tủm tỉm, duỗi tay muốn vỗ vai người đàn ông.

Gương mặt Hứa Thanh Nhiên kéo văng, mắt đen bén như kiếm.

Vừa vươn ra được một nửa, cô hậm hực thu tay lại, xoay người chuồn đi.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên nhìn theo bóng dáng của Tô Mộ Tinh đến cuối hành lang, thang máy mở ra rồi lại đóng lại, anh mới thu thồi tầm mắt, hai ngón tay kép tấm danh thϊếp xoay vòng, lượn một vòng sau đó vững vàng rơi trong lòng bàn tay anh, năm ngón tay nắm chặt tấm danh thϊếp màu trắng trong nháy mắt bị vo thành một nắm.

Hứa Thanh Nhiên xoay người trở về, trong tay anh vẫn còn nắm cục giấy như cũ, muốn ném vào thùng rác cách đấy mấy mét, tay giơ ra giữa không trung lại dừng lại, một giây sau, tay anh lại lần nữa nhét vào túi quần.

Hứa Thanh Nhiên trở lại phòng bao, Lăng Nhược Dư quơ gối ôm bên cạch ném đến: "Lão nhị nhà cậu bị tắt thật sao?"

Hứa Thanh Nhiên nhếch mày liếc anh ta, môi mỏng khẽ nhếch: "Cậu đến thông giúp tớ sao?"

"Không biết xấu hổ!"

Hứa Thanh Nhiên ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, "Ngài thế nhưng là ông tổ sư của không biết xấu hổ." Cũng tỏ vẻ là anh múa rìu qua mắt thợ.

Lăng Nhược Dư lợi dụng sơ hở, bắt chéo hai chân, chảnh như Thiên Vương lão tư: "Tiểu tử, nhanh đến đập đầu cho ông tổ sư."

"..."

Hứa Thanh Nhiếc liếc anh ta cũng không lắm mồm với anh ta nữa, ngả đầu dựa ra phía sau tựa lền ghế sô pha, hơi híp mắt, một tay xoa huyệt thái dương, một tay để trên tay ghế sô pha.

Giang Lạc bên kia không biết đã uống bao nhiêu, đang nằm ngửa trên ghế sô pha say bất tỉnh nhân sự, đột nhiên xoay người gác chân lên người Lăng Nhược Dư, ôn nhu hôn lên giày da một cái, nói mớ: "Đừng nhúc nhích, tiểu bảo bổi."

Lăng Nhược Dư mê mẩn.

Hứa Thanh Nhiên nhếch mắt nhìn Giang Lạc trên mặt đất, lại liếc sang Lăng Nhược Dư bên cạnh, một tay chống trán, nhếch môi cười.

Lăng Nhược Dư phản ứng lại, cười khanh khách như heo gọi vậy.

Giây sau, tiếng cười đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn Hứa Thanh Nhiên, lo lắng nói: "Hứa Nhất Đao, cậu nói xem có phải là Giang Lạc thầm thích tớ hay không?"

Khóe mắt Thẩm Ương giựt giựt, khát vọng diễn xuất Lăng Nhược Dư thật sự rất nặng.

Trong não Lăng Nhược Dư vẽ ra kịch bản, trong phút chốc cúc hoa siết chặt, nhưng anh ta lại cảm thấy không thích hợp, hai tay bảo vệ cúc hoa của mình.

Thái dương Hứa Thanh Nhiên nhảy lên, hai tay đan vào nhau đặt trên bùng, nhìn một lát nhưng bây giờ lại không thể nhìn nổi nữa, nói sang chủ đề khác: "Lúc nãy tớ vừa đến, cậu nói trên hành lang đυ.ng phải một người rất có ý tứ, vẫn là người ở phòng bên cạnh."

Hôm nay anh là người đến trễ nhất, lúc anh đến thì Giang Lạc và Lăng Nhược Dư đã chơi ầm ĩ được nửa ngày rồi.

Diễn xuất của Lăng Nhược Dư đến nhanh mà đi cũng nhanh, nghe vậy liếc Hứa Thanh Nhiên một cái: "Sao thế?"

Đúng là anh đã nói lời này, ước chừng khoảng một tiếng trước anh ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở lại phòng bao, lúc trở lại phòng bao thì Hứa Thanh Nhiên cũng vừa vặn đến, anh liền thuận miệng nói một câu, lúc ấy Hứa Thanh Nhiên chỉ nhíu mày cười một tiếng cũng không có hỏi thêm nhiều.

Hứa Thanh Nhiên: "Biết là ai sao?"

Lăng Nhược Dư khó có khi nghiêm chỉnh được một lần: "Vợ của Diệp Lộ tổng giám đốc Tập đoàn BT – Lục Y Vân."

Nói đến cái tên Diệp Lộ này, thì đây đúng là một nhân vật phong vân, hơn năm mươi tuổi, trên thương trường sát phạt quả đoán, là người mà những hậu bối như bọn họ coi ông là tấm gương của mình. Lúc còn trẻ thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tin tức, nhưng những năm gần đây thì hầu như là không lộ diện trong các trường hợp công khai, cả nhà vô cùng điệu thấp, năm ngoái bởi vì có được một cơ hội hợp tác đi đến Diệp gia một lần, từng được gặp mặt Lục Y Vân một lần cho nên mới có tể nhận ra.

Hứa Thanh Nhiên bưng ly rượu đế cao lên lắc nhẹ, chất lỏng đỏ thắm được dựng dục qua năm tháng.

Lăng Nhược Dư nói: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Ngón trỏ Hứa Thanh Nhiên khẽ vuốt mép ly, cười nói: "Không có gì, gặp người quen."

---

Tô Mộ Tinh vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Lâm Thâm trong đại sảnh. Không giày da âu phục như mọi khi mà hôm nay anh chỉ mặc sweather quần dài đơn giản, tóc hơi lộn xông, anh hơi cúi đầu tóc rũ trên trán anh, ánh đèn chiếu vào trên khuôn mặt đẹp trai của anh, một bên chìm trong bóng tối, một bên ở ngoài sáng. Giống như có cảm giác có người nhìn mình, người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lâm Thâm bước nhanh về phía này, trong giọng nói không kiềm được sự lo lắng: "Tiểu Mộ, giải quyết xong rồi sao?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, anh mắt dời khỏi người anh, "Anh Lâm Thâm, em chời anh ở bên ngoài."

Lâm Thâm nhìn cô: "Được, anh ở lại dặn dò phục vụ vài cậu."

Bóng đêm ngày càng sâu, trên không trung ở phương xa trêo một vầng trăng non lơ lửng, giống như cô gái nhà ai mặt mày cong cong, mênh mông sao biển tựa như tinh đậu (đậu vàng?) lung linh rơi xuống.

Tô Mộ Tinh hít một hơi thật sâu, đứng ở lối đi bộ bên cạnh.

Lâm Thâm rất nhanh liền đi ra, anh vịn cửa bên tay lái phụ nhìn Tô Mộ Tinh đi vào, sau đó lại chạy chậm về phía bên kia ngồi vào ghế lái.

Trong xe ảm đạm, trong không gian chật chội hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Thâm mở nhạc, giọng nam từ từ cất lên, là bài hát nước ngoài của mười năm trước, anh khởi động xe rồi mới chậm chạp mở miệng: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Đêm nay anh vừa mở xong mấy hội nghị qua video, vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi liền nhận được tin nhắn của cô, nội dung tin nhắn đơn giản nhưng lại đầy đủ, cô nói: "Anh Lâm Thâm, anh giúp em vào Diễm Oái với.

Tô Mộ Tinh cúi đầu cài dây an toàn, ăn ngay nói thật: "Nhận được tin tức nói Lục Y Vân dẫn theo hai người mẫu nhỏ vào Diễm Oái."

Cô sẽ không giấu diếm Thâm Lâm, tối nay nếu như không có sự trợ giúp của anh thì ngay cả cửa của Diễm Oái cô cũng không thể vào được.

Lâm Thâm nhìn gương chiếu hậu, bật đèn xi nhan, bắt đầu chạy vào làn xe đi thẳng, "Dì Lục dì ấy..." Vừa nói một câu mở đầu, anh liếc sang Tô Mộ Tinh ngồi bên cạnh, đổi giọng: "Quan hệ của Lục Y Vân và chú Diệp không tốt sao?"

Tô Mộ Tinh nhếch môi: "Không quan hệ tới em."

Đèn đỏ sáng lên, Lâm Thâm đạp thắng xe dừng lại.

Anh nhìn cô, người con gái trong tầm mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, dây an toàn thắt xéo siết ra độ cong rõ ràng, tràn ngập sức sống, anh dời tầm mắt đi, nói: "Anh rất vui vẻ."

Anh dừng một chút, chầm chậm thấp giọng nói: "Anh rất vui vì em tìm anh giúp đỡ."

Tô Mô Tinh bĩu môi, trong lòng nghĩ, không phải là cô không tìm người khác mà những người khác đều không có tiền như anh thôi.

Đáy mắt Tô Mộ Tinh khẽ động, giọng khàn khàn: "Tiểu Mộ, là anh có lỗi với em, anh không nên..."

Lời thoại cũ muốn chết.

Tô Mộ Tinh rụt cô không lên tiếng, đưa tay mở cửa sổ ra, gió đêm ào ào thôi vào trên mặt, cô thu mắt lại từ từ nhắm mắt lại.

Lâm Thâm biết đây là thói quen từ nhỏ của cô, lúc không muốn nghe, luôn luôn bịt tai chộm chuông mà nhắm mắt lại chứ không phải là bịt tai không nghe, anh im bặt, ánh mắt nhìn về phương xa phía trước.

Tô Mộ Tinh từ từ nhắm hai mắt lại, nhớ đến Hứa Thanh Nhiên.

Mấy tháng trước, cô đi phỏng vấn ở Nham huyện, đi theo đội ngũ đài truyền hình vào khu thiên tai làm phỏng vấn đưa tin.

Đường núi khi Tây Nam Sơn gập ghềnh, đường núi vòng vèo từng vòng từng vòng không dứt, đường vào huyện không dễ đi. Vận khí không tốt trên đường đi gặp phải động đất, chiếc xe phỏng vấn bị lật xuống, cô rơi không sống không chết. Những đồng nghiệp khác chỉ bị thương nhẹ, sau khi cân nhắc lợi hại thì trực tiếp ghép xe với đội ngũ phía trước tiếp tục đi vào huyện, chỉ có là anh chọn cùng đội cứu hộ của viện theo đường cũ mấy chục cây số đưa cô đến bệnh viện ngoài huyện.

Cô ẩn ẩn nhớ được trước bản thân được nhấc lên cáng cứu thương có người cầm tay cô, nhẹ giọng thì thầm nhưng lại chắc chắn vô cùng.

"Hứa Thanh Nhiên, là bác sĩ."

"Đừng sợ."

Tô Mộ Tinh không biết mình ngủ lúc nào.

Bên trong không gian chật hẹp yên tĩnh đến đáng sợ.

Tô Mộ Tinh mở mắt, chiếc xe Cayenne đen vững vàng đậu ở cửa tiểu khu, trên xe chỉ có mình cô, trên người đắt một chiếc áo khoác màu đen, cổ áo cận thận vén dưới cổ cô, tay lúc nãy khoác trên cửa xe cũng được bỏ vào trong áo, an phận đặt trên chân cô.

Cô treo áo khoác lên lưng ghế dựa, khẽ đẩy cửa xe đi xuống.

Lâm Thâm đưa lưng về phía cô, nửa người dựa trên xe.

Bóng đêm như dệt, cả người anh chìm trong bóng tối vô tận, táy gác trên kính chiếu hậu lộ ra khuỷu tay, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đốm lửa nhỏ lóe lên.

Người đàn ông rất nhanh nghe được động tĩnh phía sau, anh xoay người lại, hơi ngoài ý muốn: "Tỉnh?"

Tô Mộ Tinh trở tay đóng cửa xe, "Sao không gọi em dậy?"

Lâm Thâm khẽ nhấp đầu ngón tay, thấp giọng nói: "Nhìn em ngủ sâu nên không nhẫn tâm gọi."

Tay Tô Mộ Tinh đặt bên mép quần hơi nắm chắt lại, cô dời tầm mắt đi: "Muộn rồi em đi lên trước đây, anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lâm Thâm đem điếu thuốc đèn lên cửa xe, đập tắt lửa, ánh mắt anh vượt qua mui xe rơi vào trên người Tô Mộ Tinh, "Tiểu Mộ."

Tô Mô Tinh bị anh nhìn đến mơ hồ, ngừng mấy giây nói: "Anh nói."

Cổ họng Lâm Thâm khẽ run lên, khàn giọng nói: "Chờ anh thêm chút nữa được sao?"

Tô Mộ Tinh khẽ giật mình, vẻ mặt cứng ngắc.

Cô chỉ sửng sốt trong chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía xa, phương xa là bầu trời đen vô tận nặng nề, thành thị xa hoa trụy lạc choáng mở một vùng ố vầng nhuộm một nửa màu đen, chợt gần chợt xa có tiếng còi ô tô, phá đi sự yên tĩnh.

Cô nhắm mắt lại chậm rãi mở ra.

Lát sau, cô nhìn thẳng vào người đàn ông, Tô Mộ Tinh nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích, ánh mắt người đàn ông cũng không né tránh mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hai người đan vào nhau, ai cũng không nhìn ai.

"Lâm Thâm, em không đợi anh."