Chương 44: Trong Cái Hận Là Cái Thương

Vào giây phút Yên Đình rơi vào tuyệt vọng tưởng chừng như không còn chút hy vọng nào với mình nữa thì âm thanh

"Đoàng...." một tiếng vang lên.

Viên đạn từ phía cửa sổ lặp tức bay đến cắm thẳng vào bắp tay của Huỳnh Đức Long khiến anh ta giận dữ gầm lên một tiếng rồi buông vội Yên Đình ra, những bước chân loạng choạng anh ta ôm lấy cánh tay đang không ngừng chảy máu của mình tìm đến khẩu súng vừa bị anh ta vứt đi trước đó.

Nhưng bàn tay Huỳnh Đức Long còn chưa kịp chạm được vào nó thì cổ áo đã bị Thế Kiệt túm chặt...

Và sau đó là những nắm đấm như xé gió vì giận dữ mà liên tục rơi lên mặt anh ta

"Con mẹ mày...bạn gái tao mà mày cũng dám đυ.ng vào sao?"

Thế Kiệt giận dữ hét lên, lúc này anh gần như không thể kiềm nén được lửa giận đang bùng lên dữ dội trong người mình khi vừa rồi anh tận mắt chứng kiến cảnh cô gái mình hết mực yêu thương bị người đàn ông này điên cuồng ức hϊếp.

Anh không dám nghĩ, nếu như hôm nay anh đến muộn một chút thì chuyện gì sẽ xảy đến với cô nữa. Bản thân anh khi đã yêu cô rồi thì sẽ không để ý đến chuyện đó, nhưng liệu Yên Đình có quên đi được những nỗi ám ảnh đã xảy ra với mình không, hay cô sẽ mang nó đi theo đến hết cuộc đời này.

Để rồi đỉnh điểm của sự tức giận đó Thế Kiệt tung một cước thật mạnh vào bụng của Huỳnh Đức Long, khiến anh ta văng xa mấy mét rồi đau đớn đổ gục ngay dưới mặt nền.

Huỳnh Đức Long không nghĩ đồng đội cô lại tìm đến đây nhanh như thế này, bởi vì bất ngờ bị tấn công lại còn mang theo vết đạn trên người mà anh ta hoàn toàn không có năng chống trả, dưới sàn nhà lúc này đang loang lỗ những vết máu tươi từ trên người của anh ta đổ xuống. Chỉ mấy phút trôi qua mà dáng vẻ oai phong của một trùm ma túy đã trở nên vô cùng thảm hại.

Trút xong cơn giận của mình, Thế Kiệt quay lại chiếc giường lớn nơi Yên Đình đang cuộn mình nức nở ở đó. Nhìn thấy cô như thế này, tim anh không khỏi nhói đau.

Thế Kiệt dang đôi tay mình ôm chặt cô vào lòng không ngừng an ủi



"Yên Đình, tất cả đã qua rồi, đừng khóc nữa em. Anh đã đến rồi, sẽ không còn ai ức hϊếp em nữa"

"Thế Kiệt, hức....hức...hức..." Yên Đình gục đầu vào người anh, những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Ở bên ngoài kia, nhận được tín hiệu của Thế Kiệt đã giải cứu được Yên Đình những tiếng súng "đoàng...đoàng...đoàng..." cũng đã bắt đầu vang lên.

Ở bên trong căn phòng yên tĩnh lúc này, Yên Đình yên tâm vùi đầu vào lòng ngực Thế Kiệt, cô cứ tưởng kiếp nạn đã qua rồi, nhưng ở bên ngoài bất ngờ "cạch" lên một tiếng, cánh cửa ngay lặp tức được mở bật ra. Nhìn thấy Huỳnh Đức Long đang trọng thương gục trên mặt sàn, cây súng trên tay Lý Văn Cường không kiêng dè mà lạnh lùng chỉa thẳng vào người đàn ông đang mặc bộ cảnh phục hiện ra ngay trước mặt mình.

Nghe thấy tiếng động phát từ phía ngoài cửa, cả Yên Đình và Thế Kiệt đều xoay đầu hướng mắt về hướng đó. Nhưng ở vị trí đối mặt của Yên Đình cô phản ứng nhanh hơn anh một bước, nhìn thấy khẩu súng đang nhắm về phía này, cô hốt hoảng thốt lên

"Thế Kiệt....cẩn thận"

Cùng lúc với tiếng hô hoán của mình, Yên Đình dùng hết lực đẩy Thế Kiệt ngã nhào xuống đất còn cô một mình gánh trọn viên đạn lạnh lẽo phát ra từ nòng súng của Lý Văn Cường.

"Yên Đình"

"Yên Đình"

Huỳnh Đức Long và Thế Kiệt cùng lúc gọi tên cô.

Giây phút nhìn thấy Yên Đình ôm ngực mình ngã xuống, trái tim Huỳnh Đức Long như co rút lại. Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu tình cảm của mình dành cho cô là thế nào. Nó hoàn toàn không phải là thế thân cho người vợ đã mất của mình, mà là một tình yêu thật sự.

Bởi vì yêu nên anh mới hận. Nhưng trong cái hận anh vẫn còn cái thương. Anh muốn chiếm đoạt cô, muốn hủy họai cô nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ cướp đi sự sống của người con gái này.