Buổi sáng hôm sau....
Yên Đình thức dậy, nhìn thấy mình đang ôm một chiếc gối trong lòng cô mới hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ đó.
Thì ra là tại vì nó mà cô đã mơ thấy đêm qua cô đã ôm Thế Kiệt ngủ một giấc thật ngon. Lại còn mơ màng thấy anh ấy hôn mình nữa.
Yên Đình nghĩ chắc là cô đã điên mất rồi nên mới mơ thấy những điều vô lý như thế.
Cô đưa tay vỗ vỗ lên má mình rồi nhanh chóng bước xuống giường chuẩn bị thay quần áo đi làm.
Mặc dù ở cùng một nơi với Thế Kiệt, nhưng vì muốn giữ khoảng cách nhất định với anh nên cô tự mình xuống sảnh bắt taxi đến cơ quan mà không phải đi nhờ xe anh.
Khi Yên Đình vừa mới bước vào cổng, thì từ phía sau cô bất ngờ vọng đến một âm thanh vô cùng chói tai.
"Triệu Yên Đình"
Yên Đình quay đầu nhìn lại, trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên đang giận dữ tiến về phía mình.
Sau vài giây sững sờ cô lễ phép cúi đầu chào bà ta.
"Cháu chào bác gái"
"Triệu Yên Đình, tại sao cô lại ở đây. Có phải cô biết con trai tôi và Nhã Thanh sắp kết hôn rồi nên không cam tâm mà muốn quay lại phá hủy hôn sự của nó đúng không?" Bà Lâm nhìn cô gắt gỏng cất giọng.
Yên Đình cũng không hiểu vì sao đã mấy năm rồi mà bà ta vẫn luôn ác cảm với mình đến như vậy.
Nhìn thái độ gay gắt của bà ta lúc này, Yên Đình bất chợt nhớ đến cái ngày gặp bà hai năm về trước, từng lời nói xé lòng ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
"Cô Đình, cô xem như là tôi cầu xin cô đi, cô hãy buông tha cho Thế Kiệt nhà tôi. Nếu như cô thật lòng yêu nó thì hãy để cho nó trở thành một người đàn ông chân chính đội trời đạp đất, chứ đừng biến nó thành kẻ bạc tình bạc nghĩa như thế này"
Ngày đó cô ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì, chỉ ngây ngốc nhìn bà ta hỏi lại.
"Bác gái, cháu vẫn không hiểu ý bác. Sao cháu lại biến Thế Kiệt thành kẻ bạc tình bạc nghĩa chứ"
"Vậy chắc Thế Kiệt chưa kể chô cô nghe chuyện ba của Nhã Thanh vì đỡ đạn cho ba nó mà đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ đúng không?"
"Dạ chưa ạ"
Thấy cô lắc đầu, bà ta nói tiếp
"Trong những phút cuối đời của ông ấy, Thế Kiệt đã hứa sẽ thay ông ấy chăm sóc cho Nhã Thanh, nhưng bởi vì sự xuất hiện của cô mà nó mới bỏ rơi con bé như vậy"
"Bởi vì gia đình chúng tôi mà Nhã Thanh đã mãi mãi mất đi một người cha tốt, chúng tôi không muốn tiếp tục làm tổn thương đến con bé một lần nào nữa. Vì thế mà hôm nay tôi đến đây hy vọng cô có thể hiểu và thông cảm cho nỗi khổ tâm của vợ chồng tôi. Cô trẻ trung xinh đẹp như thế, chia tay Thế Kiệt rồi tương lai sẽ không thiếu những người đàn ông tốt theo đuổi, hà cớ gì cô phải làm kẻ chen chân giành giật tình yêu với một người đáng thương như Nhã Thanh chứ"
"Chen chân, giành giật" nghe bốn chữ này Yên Đình cảm thấy l*иg ngực mình đau như cắt. Từ lúc nào cô lại trở thành một kẻ thứ ba đáng ghét như vậy chứ. Giờ đây cô nên tin bà ta hay tin vào những lời Thế Kiệt đã nói với cô, cô là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất anh yêu.
Suy nghĩ thật lâu, Yên Đình ngẩng mặt lên nhìn bà, trong ánh mắt của cô lúc này là tột cùng của sự đau thương, nhưng lời nói lại có sự kiên định đến rõ ràng
"Nếu như cháu nói cháu không đồng ý"
"Vậy thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết, nhà họ Lâm chúng tôi chỉ chấp nhận duy nhất một mình Nhã Thanh bước vào nhà, còn những người khác thì không bao giờ.
Nói xong bà ta lại liếc nhìn cô, gương mặt nhẫn nại vừa rồi phút chốc đã chuyển thành căm ghét đến cực hạn.
"Chẳng lẽ ở nhà ba mẹ cô không có dạy, sống ở trên đời này không phải chỉ dựa vào tình yêu là đủ, mà còn phải hiểu được đạo đức làm người...."
"Bác gái, đừng nói nữa" bà ta chưa nói hết câu Yên Đình lặp tức ngắt lời.
Bà có thể mắng cô, chửi cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối cô không cho phép bà mắng chửi ba mẹ mình.
Yên Đình nhìn bà, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ nhưng thái độ thể hiện rất rõ ràng
"Đây là chuyện riêng của cháu xin bác đừng lôi ba mẹ cháu vào đây. Những gì bác nói hôm nay cháu sẽ suy nghĩ lại. Nếu như không còn chuyện gì khác cháu xin phép bác đi trước"
Yên Đình nhớ như in ngày đó cô chẳng khác gì một chú nai nhỏ cả người mang đầy thương tích, từng bước từng bước chật vật rời khỏi quán cà phê Nghệ Thuật. Những giọt nước mắt của cô cũng theo đó mà tuôn trào như những viên trân châu lăn dài trên má.
Thấy Yên Đình đứng mãi ở đó không trả lời mình, bà ta mỉa mai nhìn cô
"Sao hả? Có phải tôi nói đúng rồi không? Cô thật sự không buông bỏ được con trai tôi mà"
Lời nói của bà ta kéo Yên Đình thoát khỏi đoạn ký ức đau thương của mình.
Cô nhìn bà ta vẫn dịu dàng như cũ
"Dạ bác gái đã hiểu lầm rồi. Lần này cháu đến chỉ vì công việc. Trước đó, cháu thật sự không biết Thế Kiệt đã chuyển công tác về đây. Vả lại, bọn cháu đã chia tay lâu rồi, cháu cũng không có ý định sẽ đi tranh giành tình cảm với bất kỳ ai"
"Tôi không cần biết mục đích cuối cùng của cô đến đây là gì, tôi yêu cầu cô lặp tức rời xa con trai tôi, tôi không muốn chuyện không vui năm đó lặp lại lần nào nữa"
"Xin lỗi bác gái, trước đây cháu có thể hứa với bác. Nhưng hiện giờ cháu đang mang nhiệm vụ trên người, cháu không thể tự mình quyết định"
Yên Đình nói xong đã thấy sắc mặt bà ta trở nên tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía cô
"Cô đúng là loại con gái trơ trẽn"
"Bà mới nói ai trơ trẽn hả" Bà ta vừa dứt lời thì đã nghe thấy một giọng nam đầy vẻ giận dữ vang lên.
Mà giọng nói này lại vô cùng quen thuộc với Yên Đình. Cô quay lại nhìn anh với gương mặt đầy vẻ bất ngờ.
"Cảnh Quân, sao anh lại ở đây?"
"Nếu anh không ở đây thì sẽ không biết được có người đang ức hϊếp em như thế này" Cảnh Quân vừa nói liếc mắt nhìn sang người phụ nữ đang đứng trước mặt cô với ánh mắt không một chút thiện cảm nào dù là nhỏ nhất.
Để Cảnh Quân nhìn thấy cảnh này Yên Đình cảm thấy ái ngại vô cùng. Cô cười cười nhìn anh.
"Chỉ là hiểu lầm thôi"
"Hiểu lầm. Bà ta mắng em như thế mà em còn nói đỡ cho bà ta sao?" Hà Cảnh Quân nhíu mày nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng.
Hơn ai hết anh biết rõ từ nhỏ Yên Đình đã được ba mẹ nâng niu như thế nào. Bản thân anh hơn hai mươi năm qua, cho dù có lúc rất giận nhưng cũng chưa một lần to tiếng với cô, vậy mà hôm nay người phụ nữ này lại mắng cô nặng lời như thế.