Chương 13: Giằng Co Giữa Hai Người Đàn Ông

"Có chuyện gì vậy?"

Thế Kiệt vừa vào đến cơ quan, nhìn thấy mọi người đang cãi nhau ngoài cổng, anh vội bước đến lên tiếng hỏi.

Nghe giọng anh, Cảnh Quân lạnh lùng quay sang

"Muốn biết chuyện gì thì hỏi bà ta đi. Đừng nói là tôi không nói trước, lần sau tôi còn thấy bà ta bắt nạt cô ấy thì tôi không khách sáo như hôm nay đâu"

"Đình Đình, chúng ta đi". Cảnh Quân nói xong liền kéo tay Yên Đình đi theo mình.

Nhưng ngay lặp tức Thế Kiệt đã bắt lấy cổ tay còn lại của Yên Đình. Gương mặt anh lúc này cũng lạnh lùng không kém Hà Cảnh Quân

"Đã đến giờ làm rồi, cậu muốn đưa cô ấy đi đâu"

Hà Cảnh Quân quay lại nhếch mép nhìn anh

"Tôi đưa cô ấy đi đâu thì liên quan gì đến anh. Nhiệm vụ lần này, tôi sẽ nói ba tôi Đình Đình không cần tham gia nữa"

Thế Kiệt hướng ánh mắt đượm buồn nhìn sang Yên Đình

"Em sẽ rút khỏi tổ chuyên án thật sao?"

Yên Đình bất đắt dĩ đứng giữa hai người đàn ông. Cô không biết thế nào cho vẹn toàn, cô chỉ biết mình làm những gì mình cho là đúng nhất.

Cô nhìn Thế Kiệt

"Em đã hứa với chú Phong rồi. Vụ án chưa kết thúc em sẽ không rút đâu"

"Đình Đình" Hà Cảnh Quân nhìn cô, trong đôi mắt anh ta lúc này không giấu được sự thất vọng.

Nhìn Hà Cảnh Quân thế này cô cũng thật sự khó xử, cô nhìn anh dịu giọng

"Cảnh Quân, em biết anh quan tâm em. Nhưng em đã quyết định rồi. Và tất cả những điều em làm là vì lời hứa, vì trách nhiệm chứ không liên quan đến bất kỳ điều gì khác"

Nghe những lời này của cô vẻ mặt đang nặng nề của Cảnh Quân cũng được giãn ra. Nhưng Thế Kiệt lại cảm thấy nhói lòng, cô đang giải thích với cậu ta sao?

Nhìn thấy hai người họ cứ mãi giằng co không ai chịu buông tay mình ra, cô nhìn họ lên tiếng

"Hai người buông tay em ra được chưa. Tới giờ em vào làm việc rồi"

Vì câu nói này mà hai người đàn ông sau đó cũng lần lượt buông tay cô ra.



Sau khi Yên Đình rời khỏi, Thế Kiệt quay sang nhìn mẹ mình với ánh mắt dò xét

"Vừa rồi mẹ đã nói gì với cô ấy vậy?"

Bà Lâm chột dạ nhìn anh

"Mẹ không có nói gì quá đáng cả"

"Nếu mẹ không nói gì quá đáng sao Hà Cảnh Quân lại tức giận như vậy chứ? Có phải mẹ đang giấu con chuyện gì không?"

"Thế Kiệt à, con đừng quan tâm những gì mẹ đã nói với cô gái đó, ba mẹ tính tháng sau sẽ xem ngày lành tổ chức lễ đính hôn cho con và Nhã Thanh rồi. Con hãy quên cô ta đi, toàn tâm toàn ý với Nhã Thanh như vậy hai con mới hạnh phúc được"

Trước những lời khuyên nhủ của mẹ, Thế Kiệt trố mắt nhìn bà

"Ai nói mẹ con sẽ cưới Nhã Thanh"

Bà Lâm sửng sốt nhìn anh

"Thế Kiệt, con đang nói gì vậy? Chẳng lẽ con đã quên những gì đã hứa với Bác Phương trước khi ông ấy mất rồi sao?"

"Con hứa với ông ấy sẽ chăm sóc Nhã Thanh chứ con đâu có nói sẽ cưới cô ta"

"Con..." Bà Lâm nhìn đứa con trai của mình mà tức đến nói không thành lời.

Thế Kiệt nghiêm túc nhìn bà

"Mẹ về đi. Sau này mẹ cũng đừng có đứng trước cơ quan con mà la lói như thế này nữa, nếu không cho dù con có cố gắng phấn đấu cả đời cũng sẽ không được như những gì ba mẹ mong muốn đâu"

"Được rồi, mẹ chờ Nhã Thanh đến đưa cho con bé cái này rồi mẹ đi"

Thế Kiệt tò mò nhìn bà

"Mẹ đưa cái gì cho Nhã Thanh"

Anh vừa dứt lời thì đã nghe chất giọng vui vẻ của Đỗ Nhã Thanh từ phía sau vọng đến

"Dì Lâm, dì đợi con có lâu không? Sáng nay con bị tắt đường nên đến muộn"

"Không lâu, không lâu. Dì cũng mới đến" Bà Lâm vui vẻ đáp lại, vẻ mặt bà ta lúc này hoàn toàn khác xa với vẻ mặt cau có vừa rồi khi nói chuyện với Yên Đình.



"Mẹ đang cầm cái gì vậy?" Thế Kiệt nhìn xuống sấp tài liệu trong tay Bà Lâm hỏi.

Nhã Thanh nhìn anh cười cười

"Dạ là hồ sơ của Viện kiểm sát đưa cho em. Nhưng hôm qua em đến thăm dì lại bỏ quên ở nhà anh, nên sáng nay em nhờ dì mang qua giúp em"

Thế Kiệt nheo mắt nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi của người chuyên phân tích án

"Từ lúc nào hồ sơ mật của cơ quan lại cho phép em mang lung tung ra ngoài vậy"

Cơ mặt Đỗ Nhã Thanh lúc này như đông cứng lại nhưng vẫn cố gượng cười nhìn anh

"Dạ, lần sau em sẽ chú ý, không như vậy nữa"

Ánh mắt Thế Kiệt sắc bén như một lưỡi dao lướt qua gương mặt đang cứng đờ của cô.

"Đừng để anh biết em đang dùng tiểu xảo ở sau lưng anh. Nếu không đừng trách. Trong đó có cả việc tối qua ở cơ quan vì sao mất điện"

Cơ thể Nhã Thanh bất chợt run lên, cô mở to đôi mắt nhìn anh

"Thế Kiệt, anh nói gì em không hiểu. Tiểu xảo, mất điện gì chứ?"

Mặc dù cô ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhưng một chút động thoáng qua trên gương mặt vừa rồi không qua được ánh mắt của Thế Kiệt lúc này.

Anh lạnh lẽo nhìn cô ta

"Như thế nào thì chỉ có bản thân em biết rõ nhất. Em biết rõ giới hạn của anh là gì rồi, thì đừng cố chọc vào nó. Đến lúc đó đừng trách vì sao anh không nể tình"

Thế Kiệt nói xong lạnh lùng bỏ đi, để lại Đỗ Nhã Thanh như người bất động với đôi mắt đỏ hoe dõi theo anh.

Bà Lâm đau lòng bước đến vỗ nhẹ lưng cô ta an ủi

"Con đừng buồn, tính Thế Kiệt xưa nay luôn là như vậy. Để dì nhắc nhở nó"

Đỗ Nhã Thanh gục đầu lên vai bà nức nở

"Dì, dì phải làm chủ cho con. Con không muốn mất anh ấy đâu"

"Được rồi. Con đừng khóc. Nhà họ Lâm trước sau chỉ nhận con là con dâu mà thôi"

Nghe bà nói, ánh mắt Nhã Thanh như lóe lên một tia sáng, vành môi đang úp vào vai bà cũng khéo cong lên.