Hàng lông mày thanh tú như tranh vẽ của anh dính chặt vào với nhau. Việt Nam cũng có tình trạng giống một số trường ở Anh Quốc. Thầy Hiệu trưởng thấy sắc mặt anh ngày càng tệ đi, thầy ho nhẹ một tiếng.
"Khụ...như lời nói đó, thầy hết sức chú ý giúp tôi. Tôi cũng hi vọng đội ngũ giảng viên trẻ có thể thay đổi lịch sử của ngôi trường này."
Anh gật đầu đồng ý, thầm nghĩ rằng công việc này sẽ vất vả đây. Sau khi giới thiệu trước sinh viên, anh đi dạy theo kế hoạch rồi quay xuống nhận phòng làm việc. Mới đi được mấy bước, sinh viên nhốn nháo xôn xao, xô đẩy chạy xuống sân trường. Anh tò mò nên gọi một cô gái đến hỏi.
"Em gì ơi! Có chuyện gì vậy?"
Cô gái định không trả lời, đi lướt qua sau đó lại quay lại vì thẻ tên của anh.
"Idol của trường đến rồi ạ!" . Sau đó gấp gáp chạy đi để lại anh mặt lơ ngơ toàn dấu hỏi. Chuyển ánh nhìn xuống sân trường, anh nhìn thấy có hai hàng người đứng vừa la hét, vừa chụp ảnh.
"Đỗ Duy Đức! Phạm Nhật Hằng!"
Cậu bước vào vẻ mặt thản nhiên, hai tay đút túi quần nhìn vừa kiêu ngạo vừa bá đạo. Đi bên cạnh là Phạm Nhật Hằng, xinh đẹp và cá tính đang đeo tau nghe. Anh đứng trên tròn mắt ngạc nhiên, nhìn kĩ cậu đến 2 lần. Đó không phải tên đυ.ng trúng anh sáng nay hay sao? Quan sát trang phục của cậu, khi gặp anh còn là sơ mi trắng, bây giờ đổi thành đồ thể thao. Cái nổi bật nhất là màu tóc, hồi sáng là màu đen đã đổi thành bạch kim. Trong tiếng hét huyên náo của cả một vùng trời, anh nghĩ rằng bản thân đã gặp phải trường hợp khó rồi.
Anh chẳng nghĩ nhiều nữa tiếp tục quan sát xuống phía dưới, nhóm sinh viên đã tạo thành một hình tròn. Trung tâm là chàng đẹp trai Đỗ Duy Đức và cô bạn xinh đẹp Phạm Nhật Hằng. Một bạn sinh viên nữ tóc búi cao bước đến trước mặt cậu. À, tỏ tình sao?
Cô gái e thẹn, mặt đỏ ửng lên vì ngượng. Cô hít sâu một hơi, tay cầm hộp quà hình trái tim đưa cho cậu.
"Anh Duy Đức, em thích anh lâu rồi. Hôm nay mới có cơ hội...anh làm bạn trai em nhé!"
Sau câu nói này cả trường lại nhốn nháo hơn, Phạm Nhật Hằng nhìn qua một lượt rồi tiếp tục lướt điện thoại, coi như chưa từng nhìn thấy. Lúc này, chàng trai là trung tâm của mọi ánh nhìn vươn tay nhận lấy hộp quà, trên môi nở nụ cười làm đốn tim nữ sinh.
"Được! Tôi chấp nhận làm bạn trai em!". Cậu ôm eo cô gái kéo sát vào mình. Cô gái đã ngượng nay còn ngượng hơn.
Chen lấn nhau một lúc để đón thần tượng cuối cùng vẫn phải lên lớp. Anh đi xuống cầu thang thì nghe thấy tiếng bàn luận của mấy bạn nữ sinh viên. Một giọng nói đầy ghen tị cất lên đầu tiên.
"Con bé đó có gì đâu? Sao anh ấy lại đồng ý chứ?!"
"Biết câu trả lời của anh ấy rồi, mày còn tức cái gì? Đếm đi, cô ta là người thứ bao nhiêu? 39 rồi đấy! Lâu thì 1 đến 2 tháng, ít thì 24 giờ. Đỗ Duy Đức mà nghiêm túc yêu thì trời sập mất!"
Gì cơ? 38 người yêu cũ? Chậc, đúng là y như lời đồn. Vừa suy nghĩ vẩn vơ, anh cũng đã đến phòng làm việc lấy sách. Xem qua bảng lịch trình, tiết tiếp theo vào lớp 3-A. Được rồi, anh sẽ xem cậu ta có gì mà ai ai cũng phải kiêng dè đến vậy. Tiện tay lấy một chai nước khoáng, anh thong thả sải bước về 3-A. Mở cửa vào, lớp trưởng cùng cả lớp đứng lên chào, anh hướng mắt xuống tìm hình bóng cậu chàng tóc bạch kim. Cậu nổi bật nhất giữa đám sinh viên vì cả lớp đứng thì có một đôi nam nữ vẫn đang ung dung thư thái ngồi nghe nhạc, lướt điện thoại. Như thể, cả hai người đều coi anh là người vô hình. Gật đầu nhẹ một cái để cả lớp ngồi xuống, anh cầm mic và cất giọng bình tĩnh.
"Đỗ Duy Đức! Phạm Nhật Hằng!"
Cả lớp im lặng nhìn xuống phía dưới. Anh mỉm cười rồi quay lên bảng viết bài, 5 phút sau quay xuống vẫn không có gì thay đổi, anh bỏ phấn xuống, đi đến chỗ của cậu.
"Đỗ Duy Đức, không nghe tôi nói gì hay sao?". Anh cất giọng đầy kiên nhẫn.
Chàng trai vẫn nhìn vào điện thoại. Không nghe thấy? Hay là đã nghe rồi mà vẫn coi như không? Sự kiên nhẫn trong anh đã cạn rồi, cậu im lặng như vậy, đến ánh nhìn cũng không hướng lên một lần khiến anh có cảm giác cậu đang coi thường anh.
Vũ Hải Đăng đưa tay lên gỡ một bên tai nghe của cậu, lúc này cậu mới rời ánh nhìn khỏi điện thoại.
"Giảng viên đã vào lớp, cậu không biết gì sao?". Anh nói với giọng rất lạnh lẽo.
Cậu không chút ngần ngại, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh là ai?"
Hỏi như vậy là sao? Cậu thật sự không nhớ anh là ai ư? Suy nghĩ đâm chọc cậu bao nhiêu thì bên ngoài anh vẫn phải làm một giảng viên gương mẫu.
"Tôi là Vũ Hải Đăng, giảng viên ngoại ngữ thực tập."
Chưa kịp nghe hết, cậu gỡ bên tai nghe còn lại xuống rồi quay qua hỏi cậu bạn đeo kính bên cạnh.
"Anh ta nói anh ta là ai?"
"Cậu..." . Vừa mở miệng, anh đã phải dằn cục tức ở l*иg ngực xuống vì cậu bạn kia đã ấp úng đáp thay.
"Là...là...Vũ Hải Đăng, giảng viên ngoại ngữ thực tập. Mới...mới đi làm hôm nay."
Nghe được câu trả lời, cậu đút tay túi quần, ngả người ra phía sau ghế khiến Phạm Nhật Hằng cũng hứng thú theo dõi.
"Anh biết tôi là ai không? Hửm?". Cậu nhướng mày hỏi với giọng đầy khıêυ khí©h.
Phải nhịn! Đây là trường học, không phải sàn boxing nên không được manh động. Anh thầm nhủ với chính bản thân mình như vậy. Vũ Hải Đăng nở một nụ cười đầy tiết chế, giọng nói cũng trầm hơn như muốn gằn từng chữ.
"Biết chứ! Cậu nổi tiếng mà, vậy nhìn tôi quen không?"
Cậu không suy nghĩ kĩ câu nói của anh, cũng không hiểu anh đang ám chỉ cậu sỉ nhục anh hồi sáng.
"Không quen! Nếu anh biết thân phận của tôi rồi thì cũng nên tránh xa một chút nhỉ? Lo chuyện bao đồng thì anh sẽ là người chịu thiệt đấy!"
"Tôi không quan tâm lắm đến xuất thân của cậu. Cái tôi quan tâm là ý thức của cậu. Trong khi cả lớp chú ý khi vào học, cậu lại không. Nhìn vào đã biết ý thức không tốt rồi. Luật lệ đưa ra, dù cậu là Hiệu trưởng cũng phải tuân theo. Điều 7 trang 3 quy định rõ ràng rồi!"