Chương 2: Thân phận

Vũ Hải Đăng tức giận, đứng dậy phủi đồ rồi sa sầm mặt cất tiếng.

"Này cậu kia! Đi đứng kiểu gì vậy? Sao đi trên đường mà còn đeo tai nghe, xem điện thoại? Có biết nguy hiểm lắm không? Cậu..."

Còn chưa dứt lời, màn hình hiển thị cậu đã thua cuộc, lúc này cậu mới rời tầm mắt hướng đến anh. Anh bị cặp mắt vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo dọa cho ngây người. Cậu tháo tai nghe.

"Anh biết tôi cầm điện thoại rồi sao không tránh ra? Mù chắc? Anh còn cố ý đâm vào tôi rồi còn lắm miệng cái gì? Không có mắt thì ít nhất phải có tròng chứ! Phiền phức thật!"

Không để anh phản ứng lại, cậu đã nhấc chân rời đi. Anh đứng lặng năm giây rồi nghĩ lại những lời ấy khiến lửa giận xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu. Anh quay lại bắn ánh mắt hình viên đạn theo bóng lưng cậu.

"Tên chết tiệt !"

Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cho tâm trạng ổn định hơn. Anh tiếp tục đi đến nơi làm việc thật nhanh, chẳng còn tâm trạng để ngắm cảnh nữa. Cổng trường dần hiện ra trước mắt, anh nhìn tấm bảng "Trường Đại Học A" với niềm vui khôn siết. Cuối cùng anh cũng có thể theo đuổi đam mê của mình, đi trên con đường mà anh thật sự mong muốn. Vũ Hải Đăng đi tìm phòng Hiệu trưởng, đứng trước bảng chỉ đường, anh nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Anh quay qua hỏi một nhóm nữ sinh viên.

"Phiền các em một chút! Có thể chỉ đường cho tôi đến phòng Hiệu trưởng được không?"

Nhóm nữ sinh viên đang mải nói chuyện thì đứng hình khi nhìn thấy anh. Một cô gái lập tức thấy không ổn khi cứ nhìn chằm chằm người khác lên tiếng đáp lại.

"Anh đi đến dãy nhà A, phòng 203, tầng 3."

Anh gật đầu, nở nụ cười rồi nói lời cảm ơn. Sau khi anh đã đi xa, nhóm nữ sinh viên mới xôn xao.

"Anh ấy đẹp trai quá! Là tân sinh viên mới hay sao?"

"Tao thấy anh ấy có thể tranh ngôi nam thần với Đỗ Duy Đức được đấy!"

Nhân vật chính của cuộc bàn luận vẫn không hay biết gì, anh đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.

"Cốc...cốc...cốc..."

Nghe tiếng gõ cửa, người trong phòng đáp lại, anh đẩy cửa bước vào trong. Phía sau cánh cửa là thầy Hiệu trưởng với mái tóc đã bạc.

"Chào thầy, tôi là Vũ Hải Đăng, hôm nay như thông báo đến đây nhận việc". Anh lịch sự chào hỏi.

"Tôi đã đọc hồ sơ của cậu và xét duyệt rồi. Từ lý lịch đến trình độ đều cao. Nhưng vẫn cần thời gian xét duyệt của Hội đồng quản trị nhà trường. Tôi quyết định để cậu làm giảng viên thực tập bộ môn Ngoại ngữ cho sinh viên năm 3 và 4. Sau một năm, nếu chất lượng được nâng cao, cậu sẽ được nhận làm giảng viên chính thức. Hiện tại tôi sắp xếp cậu vào lớp 3-A, 3-B, 3-D, 4-A, 4-B". Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa kí tên vào giấy xin việc của anh. Thầy đứng dậy đeo thẻ giảng viên rồi vỗ vai anh.

"Đây là một ngôi trường hàng đầu Việt Nam, tôi mong cậu sẽ làm tròn trách nhiệm. Vì đây là trường tư thục nên sẽ có một chút khó khăn."

Anh mỉm cười, nhìn xuống bảng tên của mình.

"Không sao đâu thầy, tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ!"

Thầy Hiệu trưởng nhìn sự nhiệt huyết tuổi trẻ đang tràn đầy trong anh thì cũng đặt niềm tin. Anh nhất định sẽ thay đổi được điều mà những người trước đây không làm được. Hai người cùng nhau đến lớp 3-A, thấy thầy Hiệu trưởng trực tiếp bước vào. Cả lớp đang giải lao cũng nghiêm túc ngồi vào chỗ.

"Giảng viên Ngoại ngữ cũ của các anh chị đã chuyển công tác. Hôm nay sẽ có một giảng viên khác đến thay.".Thầy hướng mắt ra cửa, cả lớp cũng đồng loạt nhìn theo.

Vũ Hải Đăng đi vào trong, nhìn xuống lớp một lượt rồi lại nở nụ cười ấm áp quen thuộc.

"Xin chào, tôi là Vũ Hải Đăng, giảng viên ngoại ngữ thực tập của các bạn. Sau này mong chúng ta sẽ có những giờ hợp tác vui vẻ!"

Cả lớp im lặng nãy giờ liền ồn ào hẳn lên. Mọi sinh viên từ nam đến nữ đều không nhịn được mà cất lời khen ngợi cho anh.

"Wow, đẹp trai quá !"

"Đây là giảng viên ư ? Nhìn giống sinh viên hơn thì có."

"Tao sẽ đi học chăm chỉ để ngắm thầy ấy!"

Thầy Hiệu trưởng vỗ vỗ mặt bàn để lấy lại sự nghiêm túc ban đầu. Như thói quen nhìn một lượt, thầy hỏi lớp trưởng một câu mà ai học ở đây cũng nghe qua ít nhất một lần.

"Vắng 2 sao? Vẫn là Đỗ Duy Đức và Phạm Nhật Hằng?"

Cô gái lớp trưởng ái ngại đứng lên đáp lại thầy giáo. Anh thấy vậy thì hơi khó hiểu. "Vẫn" sao? Có nghĩa là ngày nào cũng vậy? Anh còn đang phân tích thì thầy Hiệu trưởng đã lên tiếng khiến bao suy nghĩ của anh bay sạch.

"Hai sinh viên này nghỉ, nếu không có chuyện gì thì đừng truy cứu chúng. Để hai đứa tự do thoải mái đi!"

"Tại sao lại vậy thầy? Đây là trường học, có luật lệ rõ ràng?". Anh tròn mắt ngạc nhiên, giọng nói cũng cất cao lên. Để học sinh tự do tự tại như ở nhà thì cần gì xây nên trường học, cần gì thầy cô?

Thầy Hiệu trưởng còn chưa kịp trả lời thì một nam sinh viên ngồi bàn đầu đáp thay.

"Phải thế thôi thầy! Có lẽ thầy chưa biết, trường Đại học A là do ba mẹ của Đỗ Duy Đức và Phạm Nhật Hằng xây dựng nên. Hai người đều là sinh viên nổi bật và xuất sắc nhất của thành phố. Dù là playboy và badgirl cũng không ai làm gì được cả. Ai chống lại lập tức bị đuổi việc, đây là Hiệu trưởng thứ 62 kể từ khi trường thành lập rồi đấy! Thầy không muốn mất việc thì hãy nghe lời thầy Hiệu trưởng đi!"