Chương 1: Gặp gỡ

Ánh nắng chiếu xuyên qua chiếc rèm cửa. Một buổi sáng nữa lại đến rồi!

Mọi người, ai ai cũng hối hả, dòng xe tấp nập đi lại. Sự ồn ào, náo nhiệt ấy cũng không thể nào đánh thức được một số con người vẫn đang đắm chìm trong những giấc mộng đẹp.

Reng...reng...reng...

Tiếng chuông báo thức réo inh ỏi cả năm, sáu lần liền mà người trên giường không mảy may tỉnh giấc. Cậu chỉ vươn một cánh tay ra khỏi chăn, đưa lên đầu tủ rồi ấn vào nút tắt. Sau đó rụt người vào chăn ấm ngủ tiếp.

Trong khi đó, tại một căn phòng khác, Vũ Hải Đăng đang chuẩn bị một bộ đồ mới. Anh vốn dĩ tốt nghiệp ngành Luật của một trường Đại học danh giá ở Vương quốc Anh. Nhưng vì đam mê dạy ngoại ngữ nên đã xin ba mẹ về Việt Nam làm việc.

Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của anh, nhìn bản thân với chiếc sơ mi trắng, anh mỉm cười rạng rỡ. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại, vừa đi xuống cầu thang vừa nghe máy.

"Gọi điện chúc cậu may mắn đây!". Một giọng nam trầm ấm phát ra.

"Ồ! Chỉ có cậu là tốt nhất mà thôi. Ba mẹ mình sao rồi?". Anh kẹp điện thoại trên vai, tranh thủ nấu bữa sáng.

"Hai bác đang nghỉ ngơi rồi. Đợi mình hoàn thành công việc bên này rồi về bám cậu nhé! Chúc cục Nấm của mình thành công!"

Giọng nói trêu đùa khiến anh bật cười, sau khi dùng xong bữa sáng đơn giản. Anh dọn đồ và đi đến trạm xe bus.

Và còn một con người vẫn đang chìm trong giấc mơ đẹp nghe thấy chuông báo thức lần thứ n. Mơ màng tỉnh giấc vì chiếc điện thoại đang réo chuông dồn dập. Mở điện thoại chưa kịp thốt ra câu chửi nào thì đầu dây bên kia đã tuôn một tràng chất vấn.

"Tên ngốc kia! Mấy giờ rồi hả? Mày quên lịch hẹn với tao rồi sao? Cái thằng não cá vàng này! Mau đến thỉnh giáo bổn cô nương!"

Cậu dụi mắt nhìn đồng hồ, câm nín chỉ buông một câu.

"Lát tao qua!"

Sau vài phút chỉnh sửa quần áo, cậu đứng trước gương nhìn thấy màu tóc đen này đã quá đỗi nhàm chán. Chút nữa rảnh sẽ quyết định đi đổi.

Xuống lầu, đảo mắt nhìn quanh, cậu không thấy ba mẹ mình đâu. Ngồi vào bàn ăn sáng, cậu đã quen với việc ngồi một mình trước bàn ăn dài. Ngày trước còn hỏi quan gia, nhưng hiện tại cậu không muốn biết và không cần biết.

Hễ mà không thấy ba mẹ ở nhà thì đều là lí do công việc. Nếu chẳng nhờ sự vất vả đó thì cậu đâu trở thành một cậu ấm, ngậm thìa vàng từ khi còn rất nhỏ. Bận rộn như thế thì làm gì có thời gian chăm sóc cậu nên cậu đều phải tự bản thân học hỏi . Như vậy cũng tốt, cậu tự do quậy đến khi nào chán thì thôi.

Sau 15 phút, cậu lái xe đến đón cô bạn đúng như lời hứa. Nhìn phong cách bên ngoài và thần thái toát ra thì cũng phần nào hiểu, cô gái này cũng là "đồng minh" của cậu. Mái tóc dài đến ngang vai nhuộm line đỏ, chiếc áo croptop bên trong, khoác ngoài là chiếc áo da đen. Cô mặc chiếc quần bò rách gối, tôn lên thân hình chuẩn từng cm.

Nhìn thấy xe của cậu, cô gỡ chiếc kính đen xuống. Ánh mắt giao nhau, cậu mở cửa xe để cô lên. Đã mang danh "đồng minh" thì tính cách đến gia cảnh đều hoàn toàn giống với cậu bạn của mình.

Kết thúc công việc đã hẹn, cậu cất xe vào gara riêng của mình rồi quen đường quen lối ra cổng trường. Cậu chán lên lớp rồi, rảnh rỗi đi thay đổi màu tóc. Đi đến đâu, những sinh viên khác đều phải ngước nhìn theo cậu, có mấy nữ sinh năm nhất vứt bỏ liêm sỉ đưa máy lên chụp ảnh rồi xôn xao bàn tán công khai.

"Đẹp trai quá!"

"Nhìn anh ấy giống Idol Hàn, đúng gu tao."

Vân vân và mây mây.

Sân trường chẳng mấy chốc đã ồn ào hẳn lên. Cậu đã quá quen với tình huống này rồi, không quan tâm đến người khác. Cậu lấy airpod đeo lên tai, mở máy bắt đầu chơi game.

Lúc này Vũ Hải Đăng cũng vừa xuống xe, đi bộ một chút nữa là đến rồi. Anh vừa đi vừa ngắm cảnh, ở đây thật khác xa với Luân Đôn. Vì quá chú tâm nên anh đã đâm sầm vào người ta, anh lảo đảo mất thăng bằng và ngã nhào xuống, nhìn lên thấy cậu chàng đẹp trai vẫn đang tập trung chơi game, chẳng đoái hoài gì đến mình.