Chương 27

Thời điểm sắp chạng vạng, tuy rằng ánh mặt trời chói chang chuyển về chiều, nhưng bây giờ lại bắt đầu sương mù, trên sông Thames sương mù bắt đầu giăng phủ, bầu trời mọc lên vài ngôi sao nhỏ, chứa ánh sáng nhấp nháy.

Một đôi nam nữ kề vai đi dạo trung tâm chợ hoa Luân Đôn, vừa cùng nhau trao đổi chuyện mua bán hoa cảnh mùa tới, gương mặt hai người thư giãn thích thú.

"Khoảng hơn ba giờ nữa sẽ có chuyến xe lửa, có muốn đi dạo đâu không?" Belloc ưỡn lưng một cái, gỡ xuống cái mũ rộng vành trên đầu, để lộ một đầu tóc nâu.

"Martha nhờ tôi giúp cô ấy mua một bộ lễ phục để mặc trên vũ hội sinh nhật, lần trước tôi đã trả tiền đặt cọc, tôi phải đi một chuyến đến tiệm may rồi". Lisa khép chặt khăn choàng ren, quay đầu mỉm cười nói với Belloc.

Belloc cùng Martha vốn là con trai con gái của bà Thomas - ba tháng trước, cô đã đi xe ngựa của Taylor đến nhà ga Luân Đôn, mờ mịt không biết mình đi đâu, thậm chí đang ở bên trong nhà ga rồi mà còn ngơ ngác ngồi đến tận bình minh.

Một người phụ nữ nông dân đến Luân Đôn mua sắm đồ dùng hàng ngày đã tốt bụng nhận giúp đỡ cô, cũng mang cô trở lại khu nông trại Yorkshire. Người phụ nữ nông dân này chính là phu phân Thomas.

Gia đình Thomas dựa vào trồng trọt vườn cây ăn quả để nuôi gia đình, Lisa liền sử dụng lợi thế của môi trường này, lại sử dụng sự hiểu biết của mình lên trồng cây tu líp. Vì để không bị ngờ vực, cô vô cùng cẩn thận, chỉ trồng một ít không quá dư thừa, loài hoa mà bình thường ở niên đại này có thể dễ dàng tìm ra.

Dù sao, cô chỉ cần nuôi sống bản thân là tốt rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện làm giàu... Dưới sự trợ giúp của Belloc, cô thỉnh thoàng đi theo anh ta tới Luân Đôn, tìm hoa thảo luận chuyện thu mua hoa cảnh, thuận tiện dò la gần đây loại hoa cảnh nào khá được phổ biến trên thị trường.

Sau đêm hôm đó, cô cùng Vante Charlemagne- chính là người của hai thế giới, không còn liên hệ gì với nhau, cũng không khả năng lại có cơ hội chạm mặt.

Ngẫm lại cũng đúng, cô đem rất nhiều kỹ thuật canh tác cùng phương pháp lai tạo giống truyền hết cho những người khác, chắc những người đó hẳn có thể quản lý rất tốt.



Cho nên nói tóm lại, anh cũng chỉ là cần kỹ thuật trồng hoa của cô, chỉ là thuận tiện thì đem cô kéo lên giường, hoặc là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi... Một nỗi buồn vô cớ lướt qua đáy lòng, đôi môi Lisa khẽ giật nhẹ, không cách nào ngăn được nụ cười cay đắng của mình.

"Tôi có hẹn ôn lại kỷ niệm xưa ở quán rượu gần đây, có cần tôi đưa cô đi trước không?" Belloc hỏi.

Hàng tháng Belloc dành ra một ngày để đến Luân Đôn, kiếm giá buôn tốt hơn cho lương thực, thuận tiện tìm bạn bè hoặc là dò la về bí quyết kiếm tiền mới, rồi mua về vài nhu yếu phẩm không có ở vùng nông thôn.

Nếu không có chuyện gì làm, Lisa rất vui lòng đồng hành cùng anh ta, cùng nhau đến thành phố Luân Đôn lúc rãnh rỗi, ví dụ như chính là hôm nay.

"Không cần, tôi sẽ ngồi xe đi qua." Lisa chỉ chỉ người kéo xe ven đường.

"Chúng ta hẹn gặp lại ở nhà ga nhé?" Belloc đội mũ lên, nhướng cao mày với cô.

" Được." Lisa mỉm cười vẫy tay, sau khi cùng phu xe nói giá xong, ngồi lên một chiếc xe kéo coi như sạch sẽ dễ chịu, thoải mái, đi đến phố Wellington.

Sắc trời đã đen tối, vùng này là phố buôn cao cấp, có thể thấy được xe ngựa của các quý tộc đậu khắp nơi ở hai bên ven đường, đám phu xe đang rảnh rang tán gẫu, phụ nữ quý tộc tay trong tay nói cười vui vẻ, Lisa kéo khăn choàng tuột thấp xuống, nắm chặt lớp tơ lụa, đúng lúc này đi vào tiệm may nổi tiếng.

"Chào cô, tôi lại đây lấy lễ phục tôi đặt làm lúc trước". Lisa mỉm cười nói với cô nhân viên trông coi cửa hàng.

Cô nhân viên lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, một cái nhìn không cởi mở. Lisa đối với loại thái độ này làm như không thấy, dù sao người phương đông ở niên đại này vẫn phải chịu đủ sự phân biệt đối xử như nhau, cô nhân viên tám phần là xem cô như nô ɭệ của gia đình quý tộc nào đó, giúp chủ nhân qua đây lấy y phục."Xin chờ một chút." Vén lên bức rèm che, nữ nhân viên cửa hàng uể oải đi vào trong tiệm, hỏi thầy dạy may đang giúp khách đo kích cỡ vóc người.



Lisa nhìn xuyên qua khe hở bức rèm, thoáng thấy mái tóc đen của vị nữ khách, khung xương mảnh mai bé bỏng, có vẻ như người phương Đông?

Ở nước ngoài mà trông thấy có người cùng màu da với mình, bao giờ cũng đặc biệt phấn khởi. Làm Lisa tò mò muốn chạy lại gần xác nhận, thì cô nhân viên đã chậm rãi đi ra, tay cầm một món đồ thêu thủ công tinh tế, lễ phục màu xanh ngọc được cắt may hoàn mỹ, trong khi đưa cho cô, đuôi mắt còn liếc nhìn vẻ khinh bỉ.

Lisa tự biết mình có tính tình tốt, nhưng đối với sự đối xử này, không thể xem nhẹ được, thế là cô cố ý cân nhắc về lễ phục một chút, nói: "Để đảm bảo kích thước không có vấn đề, tôi muốn mặc thử ngay tại chỗ".

Mặt cô nhân viên hơi biến sắc, vẻ kiêu căng trên mặt lập tức rút đi, đổi lại bằng nụ cười giả dối. "Không thành vấn đề, mời".

Lisa ngẩng cằm lên, ôm lễ phục đi vào buồng thay đồ, một khắc trước khi cánh cửa khép lại lén nhìn trộm cô nhân viên vì nhìn lầm mình mà cảm thấy thất vọng, tâm trạng của cô lập tức tốt lên.

May mà Martha năm nay mới mười lăm tuổi, chưa hoàn toàn dậy thì, theo kích cỡ lễ phục được đặt làm, cô mặc vào dĩ nhiên là hoàn toàn vừa người, thật không hiểu nên khóc hay nên cười?

Nói cách khác, vóc người của cô so sánh với người phương Tây mà nói, cùng cô gái mười lăm tuổi không có gì khác nhau, nghe có hơi thảm hại, không phải sao?

Lisa thay xong lễ phục rồi đi ra khỏi buồng thay đồ, đang muốn hỏi cô nhân viên tấm gương dài ở đâu thì một người phu xe mặc đồ lộng lẫy đột nhiên liều lĩnh chạy vào tiệm may.

"Công tước phu nhân, thật xin lỗi tôi đã tới trễ." Phu xe tháo mũ hướng Lisa nghiêng người tạ lỗi.

Cô nhân viên nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được chính mình mới vừa rồi thiếu chút nữa thì chọc giận nhân vật lớn.